Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 526 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Sùng Minh vội vã xông vào phòng.



Quả nhiên, Thẩm Lục vẫn chưa ngủ.



Ánh mắt Sùng Minh thấp thoáng vẻ an ủi.



Thẩm Lục đứng nhìn suốt ngoài cửa sổ, khi anh nhìn thấy xe Sùng Minh trở về, đã giựt bắn cả mình.



Và khi anh thấy Sùng Minh một lần nữa xông vào với vết thương đầy mình, đã không chịu được liền phóng nhanh qua đó như một mũi tên, đỡ lấy Sùng Minh: “Anh bị thương à!”



“Vết thương nhẹ thôi, không sao hết.” Sùng Minh giả vờ trả lời vẻ yếu ớt.



Mấy người đưa Sùng Minh về, đã âm thầm tránh mặt.



Đại ca vì theo đuổi con gái, à không, theo đuổi con trai, mà hi sinh nhiều thật đấy.



Rõ ràng là không bị gì hết, mà trên đường về, đã cố tình ngụy tạo nhiều vết thương cho mình.



Cho dù trời đất rung chuyển cũng không đáng sợ bằng nỗi đau xác thịt, thế mà lại dám tự thẳng tay tự làm đau, đúng là làm người khác phải kinh sợ.



Sau khi đưa Sùng Minh về nhà, nhiệm vụ của bọn họ cũng đã xong, thế là âm thầm rút lui ra về.



Sùng Minh dồn hết sức mình ngã người vào Thẩm Lục, và mặc cho máu trên người làm ướt hết áo Thẩm Lục.



“Sao lại bị thương nghiêm trọng thế chứ? Ánh mắt Thẩm Lục thể hiện vẻ lo lắng: “Rốt cuộc anh đã đi đâu và làm gì vậy?”



Sùng Minh cố tỏ ra vẻ yếu đuối rồi nói: “Đám người đó truy sát anh thế nào cũng không sao, nhưng không được ra tay với em! Em còn em gái phải lo mà!”



Nghe Sùng Minh nhắc đến Thẩm Thất, ánh mặt Thẩm Lục quả thật đã dịu xuống rất nhiều.



Cho nên anh đã đi trả thù à?” Thẩm Lục không nói lời nào mà cởi áo của Sùng Minh ra: “Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Sao mà bị thương đến nỗi này?”



“Anh lo một mình em ở đây sẽ có nguy hiểm, cho nên anh mới muốn đánh nhanh rút gọn. Nhưng không ngờ, đối phương đoán được anh sẽ trả thù, nên đã gài sẵn cái bãi cho anh rơi vào.” Sùng Minh nằm yên cho Thẩm Lục cới áo và xử lý vết thương, và nắm chặt cổ tay Thẩm Lục vẻ kích động, nói: “Nếu không phải anh có đủ kinh nghiệm, chắc tối nay đã không quay trở về được rồi! Anh chết bao nhiều lần cũng không sao, nhưng, anh phải đảm bảo sự an toàn cho em.”



Mắt Thẩm Lục rưng rưng: “Nằm sấp xuống đi, em thoa thuốc cho.”



Sùng Minh được nước làm tới: “Tối nay ngủ chung giường với anh được không?”



“Không được.” Thẩm Lục từ chối ngay.



“Anh bị thương đến thế này rồi mà.” Sùng Minh tiếp tục nói mà không biết xấu hổ: “Anh đâu có làm gì được đâu. Anh chỉ muốn được nằm kế em thôi.”



Thẩm Lục đưa ngón tay ra, không trả lời, tiếp tục lấy thuốc thoa lên cho anh ta.



Con người này của Sùng Minh đúng là một sự khác biệt của loài người, lúc Thẩm Lục thoa thuốc cho anh ta, cũng không hề biết đau, mà chỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Lục.



Nhìn đến nổi Thẩm Lục gần như nổ tung.



“Thẩm Lục, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?” Sùng Minh nói xong câu này, đột nhiên ho dữ dội, khi mở lòng bàn tay ra, một vết máu to trong đó.



“Thẩm Lục nhìn thấy vết máu đó, cuối cùng cũng không đành lòng: “Biết rồi.”
“Không có gì! Cô cứ tiếp tục tập luyện đi!” Mạc đại ca cười ha hả rồi nói: “Đợi vết thương tôi lành lại, sẽ tiếp tục luyện võ với cô nhé.”



“Được thôi!” Lưu Nghĩa vui vẻ trả lời: “Anh nhớ giữ lời đó nhé! Nếu không thì, tôi không nhận người dượng này đâu!”



Nghe lời Lưu Nghĩa nói, vẻ mặt Mạc đại ca rạng rỡ hẳn lên: “Được, cứ như lời cô nói, không bao giờ thất hứa!”



El đứng trong phòng, nghe rõ mồn một lời nói của hai người.



El cảm thấy mặt mình càng nóng hơn nữa.



Ôi thiệt tình, cũng đã lớn tuổi rồi, mà còn đỏ mặt như mấy cô gái mới lớn vậy.



Thật là xấu quá chết được.



Hai tay El ôm lấy mặt, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy mình trong gương.



Mặt mài hồng hào, mắt trong như nước, trông thật là duyên dáng.



El chưa bao giờ thấy hình ảnh này của bản thân, thật sự chưa bao giờ!



Khi cô ấy còn trẻ, chưa bao giờ được như vậy.



Già rồi già rồi, vả lại mùa xuân đến rồi.



El sờ vào vị trí trái tim.



Chỗ đó cứ đập thình thịch thình thịch rất lợi hại.



Trời ơi, vậy là động lòng rồi sao?



Nhưng mà, thật sự được sao?



Mạc đại ca nhỏ hơn cô ấy đến bốn năm tuổi lận!



El tự vỗ vào mặt mình, mở cửa sổ ra để hứng chút gió lạnh.



Bình tĩnh bình tĩnh.



Không được suy nghĩ lung tung.



Người đàn ông đó là người mà mình không thể ham muốn, không được ham muốn.



Bọn họ rõ ràng không xứng với nhau.



Tuyệt đối không thể bên nhau.



Đã sống hết nửa đời người rồi, tuyệt đối không được làm điều sai trái.



Sai một bước, là sẽ sai hết đó!