Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 543 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Triệu Văn Văn cười nói: “Được rồi, mọi người đừng đứng nói chuyện như thế. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, không ăn sẽ nguội mất.”
Triệu Văn Văn nói xong liền quay đầu lại nhìn Thẩm Thất: "Tiểu Thất, thật sự ngại quá, làm phiền mấy người rồi.”
Những người khác đều cười tủm tỉm, trả lời: “Đâu có, đâu có, chúng tôi cũng chỉ là có chút hiếu kỳ với nhà họ Phùng, muốn nhân cơ hội này để ăn chực vài ngày.”
Phùng Mạn Luân cười khéo: “Các vị muốn ở lại đây bao lâu thì cứ tự nhiên. Ba mẹ tôi cùng ông nội đều ở vườn sau, chúng ta ở phía trước có ầm ĩ như thế nào, cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ đâu.”
Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly dùng ánh mắt sâu xa nhìn Phùng Mạn Luân một cái.
Các vị trưởng bối nhà họ Phùng giống như bị giam lỏng, chuyện này, chắc đã không còn là bí mật.
Chỉ là, nghe thấy là một chuyện, chính mắt nhìn lại là chuyện khác.
Mà bộ dạng của Phùng Mạn Luân, hình như hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này.
Không có điểm gì muốn che dấu.
Hắn đã càng ngày càng thích ứng với thân phận và địa vị của mình, hắn không hề che dấu dã tâm của mình như trước nữa, hắn đã dần dần duỗi thân, nhe răng nanh ra rồi.
Cho dù là đối mặt với Hạ Nhật Ninh bọn họ, hắn cũng không còn ngụy trang thuộc tính của mình nữa.
Hắn vốn dĩ là con báo săn mồi chứ không phải con mèo nuôi.
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhíu lại: “Thế thì tốt quá. Đã quấy rầy các vị trưởng bối, có điều sẽ rất thất lễ.”
Lời nói của Hạ Nhật Ninh mang hai ý nghĩa, hầu hết mọi người nghe đều hiểu.
“Hạ tổng là người có chừng mực.” Phùng Mạn Luân không để ý chút nào, nói: “Các vị, mời.”
Phùng Mạn Luân không tiếp chiêu, mọi người cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mọi người cùng đi đến phòng ăn, Thẩm Thất vừa vào cửa, liền nhìn thấy người làm đang mang đồ ăn lên.
Chỉ là một bữa ăn sáng mà Phùng Mạn Luân cũng làm đủ các tư thái.
Tiến hành dựa theo chế độ nghiêm ngặt.
Bàn ăn là loại bàn ăn dài theo kiểu dáng phương Tây.
Mọi người ngồi đối diện nhau, thuận tiện nói chuyện với nhau.
Bởi vì chỉ có vài người như vậy, cho nên đều ngồi cùng nhau, nói chuyện với nhau cho tiện.
Thẩm Thất vừa ngồi xuống, lập tức có người mở khăn ăn rồi cẩn thận trải ra cho cô.
Ngay sau đó có người bưng tới cho cô một ly trà.
Chỉ có mình Thẩm Thất có, Triệu Văn Văn và Lưu Nghĩa đều không có.
Thẩm Thất ngỡ ngàng: “Cho tôi sao?”
Sùng Minh không dám dùng sức, chỉ cứng ngắc nửa đứng nửa quỳ tại chỗ, ôm Thẩm Hà một chút.
Đây quả thật là một công chúa.
Cả đời này, hắn chưa từng nghe lời đến như vậy.
“Cháu thực sự không sợ ta?” Sùng Minh nhịn không được.
Thẩm Hà nghiêng đầu, vẻ mặt mơ màng: “Chú không phải mợ cháu sao? Sao cháu phải sợ chú?”
M..mợ!
Vì sao!
Vì sao cô bé mới chỉ có ba tuổi, mà ánh mắt lại sắc bén như thế.
Hả? Không đúng, hình như có cái gì kỳ quái đang lẫn lộn trong đây?
Không đúng, không phải mợ. Là gì nhỉ?
Haizz! Vai vế của người Việt Nam thật là kỳ quái.
Nếu không phải mợ vậy là gì?
Bản thân mình lại là đàn ông.
Mình đúng là muốn lấy người đàn ông – Thẩm Lục này.
Thế nhưng, loại quan hệ này giải thích bằng tiếng Việt như thế nào nhỉ?
Ánh mắt Sùng Minh trở nên hung dữ.
Thẩm Hà nhìn thấy Sùng Minh trở nên hung dữ, chẳng những không khóc, ngược lại còn giơ tay ra nắm lấy hai má của Sùng Minh: “Hung dữ cái gì mà hung dữ, hung dữ cái gì hung dữ. Ngay cả cậu cháu mà chú còn không theo đuổi được, còn dám hung dữ với cháu? Chú có tin cháu đi tố cáo với cậu cháu ngay bây giờ không, cháu sẽ nói là chú bắt nạt cháu. Chú nghĩ xem cậu có còn để ý tới chú không?”
Sùng Minh rốt cuộc nhịn không được.
“Cháu làm sao thấy được ta đang theo đuổi cậu cháu chứ?” Sùng Minh không phục: “Vì sao không phải là ông ấy theo đuổi ta?”
Thẩm Hà khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Tự luyến thì cũng nên có giới hạn. Chú không đẹp được như cháu, còn muốn so nhan sắc với cậu cháu? Chú nghĩ người đẹp trai như cậu cháu sẽ đi theo đuổi chú? Chú đừng bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi như cháu, đứa trẻ ba tuổi cũng đã có chỉ số thông minh phán đoán rồi.”
Sùng Minh không nói gì.
Hắn không có lời nói nào để chống đỡ.
Khó trách Thẩm Lục luôn nói về cặp cháu gái, cháu trai bên ngoại của hắn, quả thực là chỉ số thông minh vượt trội.
Đây đâu chỉ là vượt trội, rõ ràng là nghịch thiên
Oa, Hạ Nhật Ninh, vì sao gen của ngươi lại tốt như vậy chứ?