Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 554 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Lúc này Thẩm Ngũ không quấy rầy Hạ Nhật Ninh nửa, bởi hắn cũng biết Hạ Nhật Ninh đang bận, không có thời gian lo chuyện của người khác.



Đợi sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, hắn mới đứng ra công khai giải thích một số chuyện.



Hạ Nhật Ninh vẫn bận lo việc này, bận tròn ba ngày liền.



Thẩm Thất cũng đã ở nhà họ Phùng ba ngày.



Mấy ngày này mọi người đều rất bận, đều chưa quay về.



Dù sao một mình Thẩm Thất trở về cũng sẽ lo lắng, chi bằng ở đây bầu bạn với Triệu Văn Văn.



Cộng thêm Lưu Nghĩa nữa là ba người, tốt xấu gì cũng có chút an ủi.



Lúc đầu Thẩm Thất thật sự rất lo lắng, nhưng Hạ Nhật Ninh dù bận rộn cũng dành thời gian để gọi điện thoại cho Thẩm Thất, khiến cô yên lòng hơn đôi chút.



Vì vậy sau ba ngày, sự thất thỏm nhớ mong trong lòng Thẩm Thất cũng hoàn toàn vơi đi.



Cho dù tình hình chính trị của quốc gia hỗn loạn như thế.



Nhưng trong nước yên ổn hòa bình là tốt rồi.



Sau ba ngày, cuối cùng Phùng Mạn Luân cũng trở về.



Ba ngày này, Phùng Mạn Luân cũng không hề yên phận, vẫn luôn tìm sơ hở của Hạ Nhật Ninh nhưng không chút manh mối.



Phùng Mạn Luân không cam tâm nhưng cũng chỉ đành bỏ cuộc.



Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất cảm thấy kinh ngạc: “Mấy ngày này sư huynh cũng không nghỉ ngơi tốt à?”



Phùng Mạn Luân vốn vẫn rất bực bội nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Thất hắn lập tức mỉm cười: “Đúng vậy, công ty có rất nhiều việc. Thời gian trước tồn đọng một đống việc nên mấy ngày này phải tập trung xử lý. Mọi người đều đang xem ti vi à!”



Triệu Văn Văn đứng lên tiếp tục đóng vai vợ chồng ân ái với hắn.



Phùng Mạn Luân ôm Triệu Văn Văn một cái, nói: “Xin lỗi, mấy ngày này vất vả cho em rồi!”



“Nên vậy mà.” Triệu Văn Văn lập tức nói: “Anh có đói không? Em bảo nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho anh nhé?”



“Được, quả thực có hơi đói.” Phùng Mạn Luân cười nói: “Nhưng một mình anh ăn thì mất vui, mọi người có muốn cùng ăn không?”



Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thất cũng cảm thấy bụng hơi đói rồi.


Trong phòng, Triệu Văn Văn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, khắc trên nhẫn là chữ Trình.



Lúc đầu Triệu Văn Văn sửng sốt, lập tức bụm miệng lại.



Mặc dù cô hận Phùng Mạn Luân thấu xương, hận hắn vì muốn nuốt trọn Triệu gia, nhưng việc làm này của Phùng Mạn Luân, vẫn khiến Triệu Văn Văn cảm động.



Giờ này phút này, Triệu Văn Văn không thể không thừa nhận, Phùng Mạn Luân quả thực rất hiểu lòng người.



Dường như hắn nắm rõ được tâm lý của ba người phụ nữ này, sau đó công khai nhưng lại cẩn thận khiến tất cả mọi người đều chấp nhận đề nghị của hắn, lại thỏa mãn nguyện vọng ban cơ bản của hắn.



Dù sao cuối cùng nhẫn của hắn và Thẩm Thất cũng cùng là một cặp.



Hơn nữa, nếu như đoán không sai, chữ khắc trên chiếc nhẫn của hắn hoặc là Thẩm hoặc là Thất.



Triệu Văn Văn cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay. Có chút phiền muộn nghĩ, bây giờ Trình Thiên Cát đang ở đâu, đang làm gì nhỉ?



Sau việc này, đến buổi tối, quả nhiên tinh thần của mọi người thoải mái lên rất nhiều.



Lúc Phùng Mạn Luân đề nghị ăn thịt nướng, mọi người vui vẻ tán thành.



Tuy BBQ được tổ chức trong nhà nhưng được làm rất sang trọng, mọi người xúm lại ăn uống rất vui vẻ.



Lúc mọi người cùng nhau lấy xiên nướng, trên tay đều cùng đeo chiếc nhẫn giống nhau.



Khi Phùng Mạn Luân nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười hài lòng.



Buổi tối trước khi đi ngủ, sau khi gọi video với Hạ Nhật Ninh xong Thẩm Thất liền gọi về cho người nhà họ Thẩm.



Cô muốn nghe thử ý kiến của người nhà.



Đối với chuyện giữa cô và Hạ Nhật Ninh, Thẩm Tử Dao không tỏ thái độ gì, chỉ là thờ ơ nói với Thẩm Thất: “Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, đợi sau này hãy nói.”



“Mẹ, có phải mẹ vẫn còn giận anh ấy không?” Thẩm Thất bất an hỏi.



Vấn đề này, cô đã để trong lòng rất lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng dũng cảm nói ra.



Thẩm Tử Dao thở dài, nói: “Mẹ cũng không biết có phải giận hay không nữa. Mẹ không giận chuyện Vưu Tâm Nguyệt đào mộ ba con lên. Dù sao lúc đó bà ta cũng là bị lừa, không phải chuyện bà ta tự nguyện đồng ý. Ta tức giận là vì bà ta hại con bị mất trí nhớ, ta đau lòng vì con thôi! Những ngày này, trong nhà vẫn không ngừng nhận được bưu kiện nước ngoài, mẹ đoán chính là của bà ta! Bà ta là muốn chuộc tội? Nhưng, tạm thời bây giờ mẹ chưa muốn tiếp nhận.”



Thẩm Thất cắn môi: “Mẹ à, con xin lỗi, con khiến mẹ lo lắng rồi!”



“Người làm mẹ lo lắng cho con gái là chuyện đương nhiên, con không cần nói xin lỗi với ta. Chỉ là có rất nhiều việc thật sự rất khó để tha thứ. Tiểu Thất, mẹ xin lỗi, tuy mẹ dễ tính nhưng không đồng nghĩa với việc mẹ không bực dọc. Hơn nữa, bây giờ Tiểu Hà chán ghét ba ruột nó thế nào, con cũng biết rồi đấy.” Thẩm Tử Dao tiếp tục nói: “Nói thẳng ra, ta tán thành với ý kiến của Tiểu Hà.”