Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 561 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Phùng Mạn Luân đã nói như vậy, Thẩm Thất cũng không tiện từ chối.
“Được rồi, vậy cuối tuần em sẽ đưa bọn nhóc qua.” Thẩm Thất nói: “Không biết có khỏi quấy rầy Văn Văn không?”
Phùng Mạn Luân nói rất tuỳ ý: “Sao lại thế được? Văn Văn cũng rất thích trẻ con.”
Thẩm Thất không nói nữa.
Triệu Văn Văn có thích trẻ con hay không cô không biết.
Chắc chắn Phùng Mạn Luân cũng không biết!
Nhưng đã đồng ý rồi thì cho dù mặt dày cũng phải quầy rầy.
Vì thế chuyện tới chơi cuối tuần đã được quyết định như thế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới cuối tuần.
Thẩm Thất đã nói cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà từ sớm rồi. Lại cộng thêm chuyện Thẩm Duệ và Thẩm Hà quả thực rất thân thuộc với Phùng Mạn Luân, vì vậy biết sẽ được tới nhà Phùng Mạn Luân chơi, hai đứa nhóc vui vẻ đi thay quần áo mới chuẩn bị khởi hành.
Trên đường đi, Thẩm Duệ hỏi: “Mami, chú Phùng đính hôn thật rồi à?”
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Duệ không nói gì nữa.
Thật kì lạ, rõ ràng chú Phùng thích mami mà?
Vì sao lại đính hôn với cô khác chứ?
Thẩm Hà cũng nâng cằm nói: “Ai ngờ chú Phùng lại đính hôn nhanh như vậy, con tưởng chú ấy không lấy được mami thì sẽ độc thân cả đời cơ. Quả nhiên, đàn ông đều không đáng tin!”
Thẩm Duệ đen cả mặt: “Tiểu Hà.”
“Ngoại trừ đàn ông họ Thẩm nhà chúng ta.” Thẩm Hà trấn định bổ sung.
Thẩm Thất phì cười: “Có phải con xem phim nhiều quá rồi không?”
Thẩm Hà trả lời bình tĩnh: “Không, tại gần đây thiết kế trò chơi sắp điên lên rồi.”
Thẩm Thất tò mò hỏi: “Tiến độ của hai đứa thế nào rồi?”
Thẩm Duệ nói: “Còn thiếu một chút nữa. Dù sao mở server mới cũng là chuyện lớn.”
Thẩm Hà cũng nói: “Thiết kế cơ bản cho nhân vật của con trên cơ bản đã hoàn thành rồi, chỉ còn bước phối màu cuối cùng nữa thôi. Lần này con sẽ phối màu cho thật cao quý! Mami chính là cao quý nhất!”
Thẩm Thất lập tức mỉm cười.
Một cơn gió thổi qua, khiến không gian càng thêm âm trầm.
Thẩm Hà run lên: “Anh, chỗ này lạ quá. Phùng gia có nhiều người giúp việc như vậy, gần như ở đâu cũng có người quản lí, vì sao ở đây chẳng có ai cả? Lúc nãy chúng ta hoa mắt mới nhìn thấy bà lão đó à?’
Thẩm Duệ cũng run rẩy: “Chắc vậy. Mình đi thôi. Nơi đây thật quái lạ.”
Hai đứa trẻ xoay người định rời đi.
Nhưng vừa quay lại, chúng lại nhìn thấy bà lão thần bí đó, vẫn đang quay lưng lại với bọn họ.
Một ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu Thẩm Duệ và Thẩm Hà: Hay là gặp ma rồi?
Má ơi, bọn con không dám nữa, bọn con muốn đi tìm mami!
Thẩm Duệ và Thẩm Hà không dám tới gần nhìn kĩ mà bỏ chạy thục mạng.
Nào ngờ quá hoảng loạn, váy của Thẩm Hà lại hơi dài, vô ý dẫm lên váy mình, cô bé té ngã trên mặt đất!
Thẩm Duệ chạy được mấy bước, đột nhiên phát hiện không thấy Thẩm Hà nữa, cậu bé sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầy người, xoay lại kéo Thẩm Hà lên.
“Anh, chân em mềm nhũn ra rồi.” Giọng nói của Thẩm Hà như muốn khóc ra.
Hu hu hu, biết vậy không xem trộm phim ma nữa, giờ không nhấc chân lên được rồi.
Thẩm Duệ vội vàng ngồi xổm xuống: “Nào, anh cõng em về!”
Thẩm Hà bò dậy, định trèo lên lưng Thẩm Duệ.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua âm trầm vang lên từ đằng sau hai đứa: “Mấy đứa là ai? Sao lại tới đây?’
Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà đồng thời quay lại, thấy một bà lão đã mù một mắt, mặt đầy nếp nhăn, còn có một vết sẹo xấu xí như một con rết bám trên nửa trái khuôn mặt.
Chân của Thẩm Duệ và Thẩm Hà đều run lập cập.
Thẩm Hà đã sợ tới mức ướt đẫm hốc mắt, nhưng không dám để nước mắt chảy ra.
Mami, mami! Cứu con với!
Bà lão này thật đáng sợ!
Con muốn về nhà, con sẽ không đi lung tung nữa!
Thẩm Hà đã như thế rồi, Thẩm Duệ cũng chẳng khá hơn.
Cậu bé cũng đang run rẩy!
Thấy hai đứa bé không nói gì, bà lão có khuôn mặt dữ tợn ấy đưa hai bàn tay như cẳng gà về phía chúng.