Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 564 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Bà Tiền nghe thấy âm thanh này, nhất thời cười lạnh một tiếng: “Hôm nay, nơi này của ta thật náo nhiệt. Người biến mất mấy mươi năm cũng đến rồi.”



Phùng Mạn Luân đứng lên, nói: “Là ông nội anh tới.”



Thẩm Thất lập tức đứng lên, nắm lấy tay hai đứa trẻ đứng về một phía.



Một lát sau, ông cụ họ Phùng quả nhiên tiến vào.



Nhìn từ mặt trở lên, Bà Tiền hình như già hơn nhiều so với ông nội Phùng.



Thẩm Thất không biết bọn họ rốt cuộc ai lớn tuổi hơn, có điều, nhiều năm như vậy, thể xác và tinh thần bị tàn phá, bà Tiền già nhanh hơn một chút cũng là lẽ thường.



Phùng Mạn Luân tựa hồ đoán được tâm tư của Thẩm Thất, thấp giọng giải thích: “Bà nội Tiền lớn hơn ông nội anh mười tuổi.”



Miệng Thẩm Thất hơi há to.



Có điều nghĩ lại thấy cũng là chuyện thường.



Thẩm Thất nhanh chóng suy diễn ra tình cảnh năm đó trong đầu: đào kép nổi danh Tiền Linh Nhi năm đó là một người nổi tiếng chấn động một phương, tuy nhiên, mặc dù bà rất nổi tiếng nhưng dù sao cũng ngần đó tuổi rồi. Giới trẻ tầng tầng lớp lớp xuất hiện, phỏng chừng lúc ấy cũng có không ít nhà giàu có quân phiệt muốn lấy bà. Trong lúc loạn trong giặc ngoài, lúc bà muốn quyết chí tiến lên nhất, vị công tử tiêu sái – ông nội Phùng xuất hiện, hơn nữa còn thể hiện tình cảm chân thành, nồng nàn sâu đậm, rơi vào tình trạng khó khăn như thế, Tiền Linh Nhi động lòng cũng là chuyện rất tự nhiên. Huống hồ thân là đào kép nổi danh, vóc dáng xinh đẹp, đại công tử họ Phùng năm đó động lòng cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên.



Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà tựa vào người Thẩm Thất, cực kì thông minh, không nói một tiếng.



Chờ sau khi ông nội Phùng vào rồi mới cùng nhau gọi người.



Gọi xong lại không hé răng nữa, ngoan ngoãn làm phông nền.
“Thế nào? Bị vạch trần việc xấu năm đó trước mặt bọn trẻ, trên mặt không nhịn được nữa?” Bà Tiền lớn tiếng nở nụ cười: “Phùng gia thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn a. Bà lớn cả đời nóng vội mưa cầu danh lợi, con cháu cũng như thế không hơn.”



Phùng Mạn Luân hơi xấu hổ nhìn Thẩm Thất.



Vẻ mặt Thẩm Thất cũng đầy kinh ngạc.



Không ngờ rằng, bên trong còn có những rối ren như thế.



Bà Tiền giơ tay lau nước mắt: “Tôi ở Phùng gia mấy chục năm rồi, ngày tháng của cuộc đời đều kiệt quệ. Tuổi tôi cũng nhiều rồi, sắp chịu không được nữa. Nhưng mà, ông nhất định sẽ gặp báo ứng. Bởi vì ông ích kỷ, hủy hoại cuộc đời hai người phụ nữ chúng tôi. Ông sẽ không có được sự đền đáp tốt đẹp đâu.”



Toàn bộ quá trình, Ông nội Phùng hoàn toàn không nói chuyện.



Có lẽ, ông ta quả thật không có gì để nói nữa rồi.



Ông ta đã tới hoàn cảnh bây giờ, quả thực báo ứng đã tới rồi.



Cháu trai ông ta cướp đi toàn bộ giang sơn của ông ta, trên danh nghĩa, ông ta vẫn là một ông lão của Phùng gia, nhưng trên thực tế, ông ta sống còn không bằng một công nhân tự do.



Phùng Mạn Luân đứng lên, nói: “Ông nội, ông không có chuyện gì muốn nói sao?”



Thẩm Thất ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phùng Mạn Luân.



Phùng Mạn Luân tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ông không định nói với bà Tiền rằng Phùng gia đã không còn ở trong tay ông nữa sao?”