Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 593 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Thẩm Thất đứng khựng lại: “Vì sao không nói chuyện này sớm cho tôi?”
Tiểu Thu cười mỉm: “Bây giờ cũng chưa muộn mà! Giám đốc không nói cho bà chủ, chắc là sợ làm bà chủ khó xử. Dù sao cô và giám đốc hiện giờ còn chưa chính thức bên nhau, có lẽ giám đốc lo lắng Thẩm gia không vui. Lại nói tiếp, đại thọ của lão phu nhân, nếu cô đi mà lũ trẻ lại không đi thì…”
Thẩm Thất hiểu ngay ra ý của Tiểu Thu.
Đây đúng là một vấn đề.
Thẩm Duệ và Thẩm Hoà là con cháu Hạ gia, trong ngày đại thọ của cụ lại không tới thì quả thực không thích hợp.
Nhưng nếu cho chúng tới, chẳng phải sẽ không giấu được chuyện Hạ Nhật Ninh là ba ruột của hai đứa sao?
Thẩm Duệ còn đỡ, Thẩm Hà phải làm sao?
Con bé cứng đầu không kém Hạ Nhật Ninh.
Tới lúc đó mà xảy ra chuyện gì thật… Thẩm Thất không dám nghĩ tiếp nữa.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Thất gật đầu: “Để tôi nghĩ cách.”
Tiểu Thu cười tủm tỉm cúi chào rồi rời đi.
Thẩm Thất cầm lịch bàn lên xem, đúng là không có bao nhiêu thời gian chuẩn bị.
Đầu tháng mười hai là sinh nhật của bà nội rồi.
Đúng là đau đầu.
Thẩm Thất vuốt chiếc hộp trong tay, than nhẹ một tiếng, bỏ nó vào trong két sắt.
Ở bên ngoài, thư kí gõ cửa bước vào: “Giám đốc Thẩm, có một văn kiện rất quan trọng cô phải xem một chút.”
Đã phải lo chuyện ở công ty, lại còn phải suy xét cho tâm trạng của anh trai, còn phải đau đầu mối quan hệ của hai đứa trẻ và Hạ Nhật Ninh, càng đau đầu hơn nữa là đại thọ sắp đến.
Những chuyện này tách ra thì không sao.
Nhưng tất cả lại tới cùng một lúc, nên không thể nào không đau đầu được.
Hơn nữa còn phải giải quyết hết trong một thời gian ngắn, lại càng thêm đau đầu.
Bây giờ Lưu Nghĩa đang rơi vào bể tình với Văn Nhất Phi, trạng thái thay đổi rất nhiều.
Thẩm Thất cũng không muốn quấy rầy tới sự ngọt ngào của bọn họ, nhưng mà cái gì nên nói thì vẫn phải nói.
“Ai, Tiểu Nghĩa, nghe nói thị trường châu báu cấp thấp của toàn bộ thành phố Vinh đều bị Văn Nhất Phi nắm chặt rồi.” Thẩm Thất thấy không có gì phải khách khí với người nhà!
“Không biết nữa, tớ có đeo hết đâu. Hứ, không phải, tự nhiên cậu nhắc tới chuyện này làm gì, oa, Tiểu Thất, không phải chứ? Cậu định sáng lập nhãn hiệu châu báu của riêng mình thật đấy à?” Lưu Nghĩa phát giác ra liền kêu lên: “Thật sao? Là thật à?”
Thẩm Thất cười gật đầu: “Đúng vậy, lúc ở Đức tớ đã muốn sáng lập một nhãn hiệu châu báu của riêng tớ. Nhưng lúc đó không đủ kinh tế, nên chỉ có thể nghĩ mà thôi. Tớ là toàn tài đó nha! Ngoại trừ thiết kế tạo hình nhân vật, tớ còn có sở trường thiết kế trang sức!”
Lưu Nghĩa vui vẻ ôm chầm lấy Thẩm Thất: “Tiểu Thất tuyệt quá!”
Thẩm Thất cười cười, nói: “Vốn cũng không gấp như vậy. Có lần tớ lỡ miệng trong lúc nói chuyện với Hạ Nhật Ninh, ai ngờ anh ấy lại để trong lòng, gửi cho tớ một khoản tiền. Có khoản tiền đó, tớ có thể làm chuyện mà tớ muốn làm!”
“Rất nỗ lực!” Lưu Nghĩa ra sức gật đầu: “Đây mới là bộ dáng của một người chồng!”
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Lần này tớ tạo một nhãn hiệu nữa, cậu có đề nghị gì hay ho không?’
“Còn đề nghị gì nữa? Cứ dùng nhãn hiệu S.A đi.” Lưu Nghĩa nói ngay: “Bây giờ các nhãn hiệu có tiếng đều như thế!”
Thẩm Thất liếc nhìn cô: “Tớ không hỏi cái này! Thân là phu nhân trẻ tương lai của Văn gia, cậu có đề nghị gì không?”