Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 598 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Ông chủ Kim đầy vẻ tiếc nuối nhìn lấy Thẩm Lục, thật đáng tiếc, không có diễm phúc được tiếp cận người đẹp rồi.



“Ông chủ Kim, xin mời.” Hạ Nhật Ninh đưa tay lên, ông chủ Kim liền khách sáo nói: “Hạ tổng mời!”



Khi Phùng Khả Hân đi ngang qua Văn Nhất Phi, không kiềm được mà ngước nhìn lấy Văn Nhất Phi.



Trong mắt của Văn Nhất Phi không biểu cảm gì khác, ánh mắt Phùng Khả Hân phức tạp hẳn.



Khó trách gần đây không có tin tức gì của Phùng Khả Hân, thì ra cô ấy đi Malaysia.



Còn quen biết với một người bạn trai như thế.



Văn Nhất Phi thật sự không có ý kiến gì khác!



Anh ta rất tự giác mà giữ khoảng cách với Phùng Khả Hân!



Lần này không cần ai nhắc nhở, anh ấy cũng biết khôn rồi.



Người cũ gì chứ, đều là khu vực cấm!



Đây đều là bài học xương máu!



Cho nên, Văn Nhất Phi rất khôn mà né sang, chừa ra khoảng cách.



Phùng Khả Hân sau khi nhìn Văn Nhất Phi, liền cầm chơi lấy cánh tay của ông chủ Kim đi vào trong.



Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đi ở phía trước, cùng với ông chủ Kim và Phùng Khả Hân sánh vai đi cùng.



Văn Nhất Phi cùng với Thẩm Lục đi theo đằng sau.



Văn Nhất Phi chủ động giải thích cho Thẩm Lục nói: “Ông chủ Kim này là gốc Việt, nhưng vào thế hệ của bố ông ấy thì đã là người Malaysia.”



Thẩm Lục gật đầu.
“Em cùng với ông chủ Kim bên nhau, cũng là do bị ép.” Phùng Khả Hân với vẻ muốn khóc mà khóc không ra, lại muốn làm vẻ mặt đau khổ.



Lúc trước Văn Nhất Phi rất thua với kiểu này.



Thế nhưng, từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, kiểu này anh ấy không ngán nữa!



“Chớ đùa, không ai ép em với ông ấy bên nhau cả. Cũng không ai ép em phải rời xa ông ấy. Nếu không tin, anh sẽ gọi điện thoại cho Phùng Mạn Luân hỏi rõ, để xem anh ta có phải lại quản chuyện của em?” Văn Nhất Phi nói xong liền lấy điện thoại ra.



Phùng Khả Hân liền vội.



Cô ấy không ngờ mới mấy ngày không gặp, Văn Nhất Phi hình như biến thành một người khác vậy, đưa tay lên dịnh lấy tay Văn Nhất Phi, sắc mặt khó coi mà nói: “Được rồi được rồi, em không nói là được chứ gì! Là do em tự nguyện đó được chưa?”



Văn Nhất Phi than nhẹ một hơi, thu lấy điện thoại, nói: “Thế em tìm anh còn chuyện khác không?”



“Có thể cho em mượn ít tiền không?” Phùng Khả Hân cắn lấy môi nói.



Văn Nhất Phi không nhịn được mà nhìn lấy đỉnh đầu, ừm, ánh đền rất sáng.



Nếu không anh ta cũng nghĩ mình nghe lầm rồi.



Đường đường đại tiểu thư Phùng gia lại mượn tiền anh ta nếu là khi xưa lời này anh ấy còn tin.



Nhưng bây giờ, anh ta không tin!



“Đừng thấy em và ông chủ Kim bên nhau, nhưng ông ấy rất keo, không cho em quá nhiều tiền. Em đã rời khỏi Phùng gia, hơn nữa Phùng gia là bộ dạng gì, anh cũng không phải không biết.” Phùng Khả Hân tiếp tục nói: “Từ sau khi anh hai em đính hôn, chuyện giữa em vá anh bị lộ, bố mẹ em liền cắt tiền tiêu vặt của em. Em thừa nhận, là do em tự tìm, là do em tự hủy lấy mình. Nhưng, chẳng lẽ gia đình em chút trách nhiệm cũng không có sao? Bố mẹ gbây giờ hoàn toàn nghe lời anh hai. Còn anh hai em, ngoài việc lợi dụng em ra, hoàn toàn không có chút tình anh em. Em sớm đã nhận ra điều này, cho nên em mới đi Malaysia.”



“Em ở bên maylaysia thực sự có một ít tài sản. Những năm nay, Phùng gia cũng không xử tệ với em, cho nên, em cũng kiếm được một ít vốn.” Bây giờ Phùng Khả Hân cũng xem như là bình thường hẳn rồi, không còn cứ yếu đuối mà đóng kịch nữa, Văn Nhất Phi bày tỏ Phùng Khả Hân như vậy vẫn bình thường hơn.



“Em đi Malaysia, anh hai em biết. Nhưng, anh ấy không ngăn cản. Tất nhiên, em đã sắp mất đi giá trị lợi dụng! Trong ngày đính hôn của anh hai, em công khai sự mất mặt, trở thành trò cười của Phùng gia. Người được gọi là đại tiểu thư Phùng gia như em liền bị mất giá, em ngoài việc tìm người như ông chủ Kim ra, thì còn có thể tìm ai? Bây giờ ai cũng biết, Phùng Mạn Luân và Phùng gia đều sẽ không giúp em. Anh hai này của em, lòng dạ thật sự ác vô cùng! Danh xưng công tử vô tâm không phải là gọi cho có!”



“Em và ông chủ Kim bên nhau, xem là hợp tác mở tiệm trang sức đá quý. Em ra một phần vốn, phần lớn vẫn là ông chủ Kim ra. Cho nên em chỉ có thể đeo bám ông ấy, không được tự ý hành động. Em mượn tiền anh, chính là muốn nuốt mất cổ phần của ông ta. Chỉ có khi cửa hàng trang sức đá quý đó hoàn toàn thuộc về em, em mới thực sự đứng vững ở Malaysia.” Phùng Khả Hân nói một cách ngắn gọn: “Nếu không thì em hợp tác với anh cũng được. Bao nhiêu cổ phần, anh cứ đưa ra!”