Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 616 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


“Lục Tiết ư?” Phùng Mạn Luân hơi hoang mang chút, qua một hồi mới hình như nhớ ra, rồi trả lời: “À, là công ty đó! Vẫn đang đứng dưới tên Phùng Khả Hân. Chỉ là một công ty nhỏ không đáng chú ý, lúc đó con bé mới mười tám tuổi, cho nó để làm cho vui thôi mà. Hạ tổng hỏi cái này để làm gì? Công ty con này trước giờ đều không mang lại lợi nhuận, công ty mẹ cứ nuôi lấy nó vậy thôi. Không phải Hạ tổng có hứng thú với công ty nhỏ này chứ?”



Hạ Nhật Ninh thẳng thắng trả lời: “Một quản lý nghiệp vụ của công ty Lục Tiết, đã thông đồng với vợ anh ta, bắt cóc Thẩm Hà.”



Đầu dây bên kia điện thoại đã yên lặng một lúc, sau đó vọng lại giọng nói bực tức của Phùng Mạn Luân: “Người đâu, kêu hết người của Lục Tiết qua đây cho tôi!”



Nói xong câu đó, giọng Phùng Mạn Luân bực tức hơn nữa, và nói với Hạ Nhật Ninh: “Hạ Nhật Ninh, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi sẽ điều tra ngay lập tức, và cho anh một câu trả lời! Tôi đã trông Tiểu Hà từ bé đến lớn, tình cảm của tôi với tiểu Hà, còn nhiều hơn anh!”



Ngắt máy xong, Hạ Nhật Ninh hít vào một hơi thật mạnh.



Đương nhiên anh ta biết Phùng Mạn Luân không thấp kém đến mức này.



Anh ta chỉ muốn Phùng Mạn Luân làm giúp anh ta chút chuyện thôi.



Anh ta phải giữ vững đại cuộc, anh ta không thể rối được.



Nếu anh ta rối, thì tất cả đều rối!



Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu nguyện cho đám bắt cóc đó cần tiền cần vật, chứ đừng cần mạng người!



Tốc độ của Phùng Mạn Luân cũng rất nhanh, không tới nửa tiềng đồng hồ, đã gọi cho Hạ Nhật Ninh: “Chuyện này, có liên quan đến Khả Hân. Với nó, Hạ tổng mới chém muốn giết sao thì tùy!”



“Hiểu rồi.” Hạ Nhật Ninh ngắt máy, ra lệnh cho Tiểu Xuân tiếp tục điều tra: “Đi điều tra ông chủ Kim.”



Quả nhiên có liên quan đền Phùng Khả Hân, lại chỉ định cho Thẩm Lục đi.



Thế thì, đối phương rất có khả năng đang nhắm vào Thẩm Lục!



Nếu như nhắm vào Thẩm Lục, mà còn liên quan đến Phùng Khả Hân, thì chỉ có một khả năng, đó chính là ông chủ Kim vừa mới gặp mấy ngày trước!



Đầu óc của Hạ Nhật Ninh xoay rất nhanh: “Ngoài ra, thông báo cho Sùng Minh một tiếng. Anh ta hành động sẽ tiện hơn tôi nhiều!



Tiểu Xuân nhận lệnh, quay lưng rời khỏi.



Văn Nhất Phi cũng sốt ruột: “Tôi cũng đi!”



Phạm Thành Phạm Ly giữ anh ta lại: “Anh điên rồi à! Nhật Ninh không được, anh càng không được! Bây giờ mọi người đi đến đâu cũng có người theo dõi! Nếu mọi người qua đó, chỉ khiến cho Tiểu Hà càng nguy hiểm!”
Nhìn thấy tin nhắn, người trong xe, tâm trạng đểu trở nên nặng nề.



Bọn họ đang bị giám sát trong suốt hành trình.



Có thể làm được đến mức này, đối phương tuyệt đối không phải người tầm thường.



Thế thì, rốt cuộc đối phương muốn cái gì?



Thẩm Thất lo lắng quay đầu nhìn Thẩm Lục, Thẩm Lục cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thất, liền quay qua cho Thẩm Thất một nụ cười an ủi.



Ánh mắt Thẩm Thất hơi trùng xuống, và quay đi chỗ khác.



Tiểu Hạ tiếp tục lái xe trên con đường núi, đi thẳng một đường lên đỉnh.



Ngay lúc này, Sùng Minh gọi điện đến, vừa mở miệng câu đầu tiên đã nói: “Đứng yên tại chỗ đừng chạy nữa, anh đến rồi.”



Thẩm Lục đột nhiên mở to hai mắt: “Anh nói cái gì?”



“Anh nói, đứng yên đừng đi nữa, anh đến rồi!” Sùng Minh lên giọng nói lần nữa: “Anh đã dò được vị trí của em, chỉ cách em hai mươi phút chạy xe thôi.”



Thẩm Lục quá bất ngờ, quay đầu nhìn, phía sau chỉ là một cánh rừng to, không thấy có bóng dáng ai khác.



Thẩm Lục làm sao có thể đứng yên không chạy tiếp chứ?



Anh ta đâu phải phụ nữ, chỉ biết khóc thút thít trước mặt người khác.



Cho nên, anh ta không nói câu đó với Thẩm Thất.



Tiểu Hạ cũng không biết Sùng Minh đang đi theo, tiếp tục cho xe tiến về trước.



Chạy được khoảng mười phút, xe hơi cuối cùng cũng đã đến đỉnh.



Ngay lúc xe hơi dừng lại hẳn, Thẩm Thất liền phóng xuống xe, đi xung quanh tìm bóng dáng của Thẩm Hà.



Lưu Nghĩa đột nhiên kếu lên: “Tiểu Thất, nhìn bên kia!”