Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 633 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Sau khi rơi vào cái hố ấy, bắt đầu tiếp xúc với người nhà của cậu ấy, tiếp xúc với thế giới ánh sáng mà hắn từng hỉ mũi chê cười.



Hắn bắt đầu trở nên có sức sống hơn, cũng càng ngày càng không giống bản thân hắn.



Hắn bắt đầu biết mềm lòng.



Bắt đầu học được cách coi trọng người khác.



Thậm chí còn vì người mà hắn quan tâm, phấn đấu hết mình để bật lên.



Nếu đặt ở hoàn cảnh trước kia, đây là chuyện không bao giờ có.



Nhưng bây giờ, hắn thật sự đã làm như vậy.



Sùng Minh cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Thẩm Hà, khuôn mặt bầu bĩnh non nớt, có nét tinh tế và đáng yêu khó nói hết thành lời.



Cô nhóc này thừa hưởng được vẻ đẹp tinh xảo của mẹ và nét anh tuấn từ ba, chỉ sợ sau này bé lớn lên sẽ một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân.



Một người ngoài như Sùng Minh đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của cô nhóc này.



Không biết người đàn ông đó phải tài trí và nhìn xa trông rộng cỡ nào mới thu phục được cô nhóc tinh quái này!



Thấy đống lửa dập dờn yếu dần, Sùng Minh ném thêm vài que củi.



Cảm nhận được Sùng Minh đang động đậy, Thẩm Hà nhắm mắt mà còn lầm bầm: “Mợ ơi, không thể ném Tiểu Hà xuống đâu nha! Tiểu Hà xinh đẹp như thế, sẽ bị bà ngoại sói ăn thịt mất đó!”



Chỉ một câu như thế mà Sùng Minh không kiềm chế được, bật cười thành tiếng.



“Được rồi, không xuống.” Sùng Minh đáp lại: “Chú đã đồng ý với cậu của con rồi, sẽ đưa con về nhà bình an.”



“Ừm” Thẩm Hà mơ màng đáp lại một tiếng, tiếp tục thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.



Sùng Minh dém lại các góc áo khoác đắp cho Thẩm Hà, hắn cũng nằm xuống, nhìn gương mặt bầu bầu của cô nhóc kia thêm một chút nữa mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.



Sáng thứ hai tỉnh dậy, tư thế ngủ vô địch khắp vũ trụ của Thẩm Hà khiến Sùng Minh cảm thấy cực kỳ bất lực!



Lúc mới ngủ còn bình thường, ngủ say rồi thì tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn, sau cùng gác luôn cái chân nhỏ lên eo Sùng Minh, ngủ trong tư thế tay chân xòe rộng.



Sùng Minh rất buồn bực.



Trong gia giáo của nhà họ Thẩm có bao gồm những quy tắc như tư thế ngủ không vậy?



Tại sao cô nhóc này còn tập võ lúc nửa đêm khi đang ngủ?
“Địa hình nước ta đúng là quá mức phức tạp.” Sùng Minh không kiềm lòng được mà than thở: “Đi xa như thế mà chưa ra khỏi khu vực này.”



Thẩm Hà ngồi trên nền đất, thở dài một tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, từ khi chúng con đi học mẫu giáo đã phải thuộc bài hát thiếu nhi. Khi ấy con đã biết nước ta rộng lớn thế nào rồi. Con nói này, mợ à, chúng ta cứ đi đi đi mãi như thế, có thể đi ra khỏi đây thật sao?”



“Có thể.” Sùng Minh nghiêm túc trả lời: “Không có việc gì mà Sùng Minh này không làm được.”



Thẩm Hà bĩu môi, nói tiếp: “Nhưng mà, nếu như mẹ xuống tìm con mà tìm không thấy thì phải làm sao?”



Sùng Minh chẳng quan tâm Thẩm Thất có tìm thấy hay không.



Hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa Thẩm Hà rời khỏi cái nơi quái quỷ này, tìm được nơi nào đó có người ở, sau đó gọi điện thoại rời khỏi đó!



Hắn chỉ muốn đi tìm Thẩm Lục!



Nhưng hắn không dám nói câu này ra.



Lỡ như cô nhóc này lại khóc thì phải làm sao?



Hôm qua cô nhóc quỷ khóc nhè này khóc đến mức kinh thiên động địa đấy!



Sùng Minh cố ý hắng giọng một cái rồi mới đáp: “Nơi này rộng như thế, mẹ con tìm thế nào được? Chi bằng chúng ta ra bên ngoài, gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ con đến đón con.”



Tuy Thẩm Hà cảm thấy Sùng Minh nói không sai, nhưng cô nhóc vẫn muốn ở yên một chỗ để đợi mẹ.



Lỡ như đám người kia hoạnh họe làm khó dễ mẹ bé thì sao?



Nhưng Thẩm Hà không nói câu này ra, cô nhóc cứ ngồi yên tại chỗ, mặt mũi buồn rầu.



Sùng Minh thấy Thẩm Hà không nói gì, hắn suy xét mãi, hình như hắn có nói gì quá đáng lắm đâu?



Ôi chao đúng thật là, đoán lòng phụ nữ như mò kim đáy biển vậy!



Hắn lại làm gì chọc giận bà trẻ này rồi?



Sùng Minh cũng ngồi xuống đất theo cô nhóc: “Sao thế? Con định ở đây đợi mẹ con hả? Nhưng chỗ này là núi rừng hoang vắng, con đợi kiểu gì đây?”



“Mợ ơi, mợ nói xem, mẹ con sẽ rời khỏi đó bình an vô sự chứ?” Thẩm Hà ôm gối ngồi nguyên một đống, vùi mặt vào cánh tay, chỉ để lộ đôi mắt to nhìn ra bên ngoài.



Đôi mắt to ấy lấp lánh, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.



“Tất nhiên rồi.” Sùng Minh nghĩ ngợi, hắn đáp lời cô nhóc: “Cô ấy sẽ không sao đâu.”