Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 657 :
Ngày đăng: 13:37 30/04/20
“Vâng ạ!” Thẩm Thất tươi cười trả lời.
Thẩm Tử Dao cười rất hạnh phúc.
Có Thẩm Duệ và Thẩm Hà ở bên cạnh Thẩm lão phu nhân, thì Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao có thể giải tán rồi.
Thẩm Thất nhìn thấy Thẩm Lục cũng không có chuyện gì làm, sẵn tiện kéo theo anh trai của mình đi theo, làm tài xế kiêm người xách đồ.
Bình thường mọi người đều rất bận rộn, rất ít cơ hội được trò chuyện và tản bộ với nhau
Cho nên Thẩm Thất muốn mua chút đồ cho Thẩm Tử Dao.
Thật trùng hợp, Thẩm Tử Dao và Thẩm Lục cũng nghĩ như vậy.
Cho nên ba người họ rất hiểu ý của nhau, sau khi thương lượng xong thì cùng nhau bước ra cửa.
Ba người đi đến khu thương mại nhộn nhịp nhất trong thành phố, vừa đi dạo vừa trò chuyện.
Tay trái Thẩm Tử Dao khoác tay đứa con trai còn tay phải thì khoác tay đứa con gái của mình, trông hạnh phúc vô cùng!
Ba người xuất hiện cùng một lúc, khiến người đi đường cứ chói lòa cả mắt!
Đứa con trai thì đẹp trai không ai sánh bằng được, còn đứa con gái thì lại xinh đẹp đến nỗi ai cũng phải si mê.
Có thể có được cặp con trai và con gái như vậy, thử hỏi sao lại không tự hào chứ?
Thẩm Thất là nhà thiết kế, khiếu thẩm mỹ đương nhiên xuất chúng hơn người bình thường.
Cô không màng đến sự cản trở của Thẩm Tử Dao, cứ lấy thẻ ra mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe cho bà.
Thẩm Thất vừa đeo lên tay của Thẩm Tử Dao vừa nói: “Mẹ, da của mẹ trắng, thích hợp đeo đồng hồ nhất. Chiếc đồng hồ này con đã muốn mua từ trước rồi, chỉ là cứ có việc bận phải làm, nên đã lơ đi cảm xúc của mẹ. Mẹ, mẹ đừng giận con có được không?”
Thẩm Thất ôm lấy cổ của Thẩm Tử Dao nũng nịu nói: “Tiểu Thất yêu mẹ nhất!”
Khi đi đến cửa, thì người phụ nữ đáng ghét đó lại bổ sung thêm một câu: “Đồ nghèo kiết xác! Không có tiền thì đừng có đi vào cửa hàng này! Đây không phải là chỗ cho người nghèo đâu! Cô muốn mua đồ rẻ tiền thì đi đến những tiệm bày bán ngoài đường đó!”
Thẩm Lục lập tức đứng lại, tháo khăn choàng cổ che mặt xuống, khẽ xoay đầu lại: “Cô nói gì?”
Thẩm Lục rất ít khi lo chuyện bao đồng, nhưng không có nghĩa là anh không biết tức giận, cũng không có nghĩa là có thể để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm!
Thẩm Lục vừa xoay đầu qua thì những người trong tiệm đã nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Lục, bèn thốt lên kinh ngạc.
Khuôn mặt này có chút ghê gớm đây!
Người phụ nữ đáng ghét đó khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Lục, khuôn mặt vốn dĩ rất dữ tợn, nhưng sau đó lại tươi cười y hệt như nhìn thấy mùa xuân vậy!
“A, không có gì.” Người phụ nữ đáng ghét trả lời.
Thẩm Lục liếc bà ta một cái, sau đó kéo khăn choàng lên lại, đẩy Thẩm Tử Dao rời khỏi.
Thẩm Lục vừa đi khỏi thì hồn phách của các cô gái trong cửa hàng cũng đi theo luôn rồi.
Sau khi họ đi rất xa, thì những người phụ nữ trong cửa hàng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh nói: “Đúng là đẹp quá mà! Chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp như vậy!”
Người đàn bà đáng ghét đó đợi đến khi họ đi khỏi, lập tức bỏ hết những thứ trong tay xuống, cũng không thèm mua nữa, đi nhanh ra cửa rời khỏi. Vừa đi bà ta vừa gọi điện thoại.
Gió cứ thổi vù vù, nên không nghe rõ bà ta đang nói gì cả.
Thẩm Thất không ngừng an ủi Thẩm Tử Dao: “Mẹ, mẹ đừng giận nữa mà! Đừng giận nữa! Chúng ta tự thiết kế tự làm là được mà!”
“Không phải mẹ giận! Mà là mẹ cảm thấy, sao người này nói chuyện khó nghe vậy?” Thẩm Tử Dao thở dài một hơi nói: “Có lẽ là Thẩm Gia chúng ta cứ hòa thuận với nhau, nên chưa từng gặp qua những người như vậy.”
Thẩm Lục thản nhiên nói: “Loại người này rất cậy thế người khác. Nếu bà ta biết mẹ là ai, thì chắc sẽ không nói chuyện bằng khẩu khí như vậy nữa!”
Thẩm Thất tươi cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, mẹ im hơi lặng tiếng quá lâu rồi, bây giờ cũng sắp không còn ai biết mẹ là một họa sĩ, tác giả và nhà thơ giỏi giang như thế nào nữa rồi! Mẹ hãy nhanh chóng mở buổi triển lãm đi! Như vậy thì mẹ đã có thể trở thành đại minh tinh như mẹ nuôi rồi!”