Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 664 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


“Đến tuổi này rồi, còn nói thật giả gì nữa?” Thẩm Tử Dao nói: “Mấy năm nay, anh Nhạc quả thật đã chăm sóc cho mẹ rất tốt. Anh ấy là một người tốt. Mẹ cũng hiểu, không phải người tốt thì cái gì cũng tốt. Mẹ cần phải suy nghĩ cho con, Tiểu Lục và mấy đứa nhỏ! Nếu sẽ làm tổn thương các con, mẹ tuyệt đối sẽ không làm!”



Thẩm Thất nhất thời cảm xúc, nước mắt rưng rưng, và ôm Thẩm Tử Dao chặt hơn nữa: “Mẹ”



“Được rồi, chuyện của mẹ, mẹ tự biết lo liệu! Đừng lo cho mẹ.” Thẩm Tử Dao vỗ nhẹ vào bắp tay Thẩm Thất, nói: “Nghe nói đột nhiên đã trẻ lại rồi hả?”



Thẩm Thất lau nước mắt trên mặt mình, gật đầu rồi nói: “Dạ phải, chuyện của cô, khó kể hết trong một lúc. Bây giờ có thể nói cô đã sống lại rồi, và đang ở bên cạnh Mạc đại ca, có vẻ khá tốt.”



“Phải đó, mọi người đều khá tốt.” Thẩm Tử Dao bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không gian tĩnh lặng, màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, nhưng lại cho phép ánh đèn đường chiếm lấy một khoảng sáng bên dưới.



Cho dù chỉ là ánh đèn vàng mờ thì đó cũng là một điểm sáng, đúng không?



Thẩm Tử Dao biết rõ, cô và ông Nhạc thật sự đã đi đến điểm cuối rồi.



Chỉ là bây giờ đang trong giai đoạn cuối năm, chuyện này không thích hợp bàn vào lúc này.



Có chuyện gì thì cũng đợi qua hết năm nay đã!



Chuyện được Thẩm Thất kể lại ngắn gọn, Thẩm Tử Dao đã rất tập trung lắng nghe.



Sau khi nghe ở bên cạnh Mạc đại ca, khóe miệng đã hé lên một nụ cười.



Thẩm Thất nhìn ra được, Thẩm Tử Dao rất ngưỡng mộ.



Ánh mắt Thẩm Thất trùng xuống, tự mắng mình sao bất cẩn quá.



Mẹ vừa sinh mình xong là đã ly hôn với ba, sau đó bị giam cầm, rồi phải sống chật vật ở đất khách quê người, một mình chống trọi với cô đơn.



Nhẫn nại bao nhiêu năm nay, cũng chỉ vì mình và anh hai.



Mẹ chưa bao giờ than khổ, chưa bao than mình bị thiệt thòi.



Mà mình lại phớt lờ sự hi sinh và sự thiệt thòi của mẹ.
Tiểu Thu đẩy Tiểu Hạ ra ngoài: “Anh để đó đi! Chuyện này để Tiểu Xuân đi làm, đáng tin cậy hơn anh đó! Đi đi đi, chúng ta đi ra!”



Thế là Tiểu Hạ bị Tiểu Thu đẩy ra ngoài.



Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên.



Bốn trợ lý này, đã không chỉ còn là cánh tay trái phải của anh ấy nữa.



Mà ở trên đường đời này của anh, đã trở thành bốn nền tảng không thể thiếu.



Thẩm Duệ đã ba tuổi rưỡi, cũng nên rèn cho nó một cặp tay trái tay phải rồi.



Cứ nghĩ đến sự điềm đạm của Thẩm Duệ giống y chang mình, trong lòng Hạ Nhật Ninh liền cảm thấy tự hào ghê gớm!



Đã nói từ khi trở thành bậc cha mẹ, nhìn thấy con cái của mình, thì có nhìn thế nào cũng thấy hài lòng hết.



Hạ Nhật Ninh bây giờ đâu chỉ hài lòng, mà là cực kỳ hài lòng!



Vì chúng nó là sự kết tinh của tình yêu giữa anh và Thẩm Thất!



Trong đêm nay, có người ngủ rất ngon, có người thì đang suy ngẫm.



Cho dù ngủ thế nào thì một ngày mới cũng đã đến!



Ngày hai mươi chín tất này, vừa chớp mắt, cả thế giới đã tràn ngập trong niềm vui tết lớn.



Ngày mai đã là ba mươi tết rồi, đêm giao thừa này, làm sao không náo nhiệt được chứ?



Buổi sáng ăn sáng xong, Thẩm Duệ Thẩm Hà đã nhanh chóng đi tìm Thẩm Tứ.



Vẻ mặt thần bí của mọi người tối qua, đã thu hút sự tò mò của hai đứa nhỏ, bữa sáng còn chưa ăn hết hẳn, đã liền chạy qua phòng kéo Thẩm Tứ ra ngoài.