Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 669 :
Ngày đăng: 13:37 30/04/20
“Sao rồi? Chơi có vui không?” Thẩm Thất cười hỏi.
“Vui lắm ạ!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà lớn tiếng đáp: “Đúng là quá vui luôn! Không ngờ nơi này lại có một toà thành băng tuyết dưới lòng đất, hơn nữa còn giống hệt với mô hình trong game của bọn con!”
Thấm Tứ bước tới từ đằng sau: “Đương nhiên phải giống hệt rồi, bởi vì người đầu tư xây thành không phải người lạ!”
Thẩm Thất tò mò hỏi: “Là ai?”
Thấm Tứ vừa cười vừa nói: “Tiểu Thất, em có nhớ năm đó em đưa Hạ Nhật Ninh về Thẩm gia, Hạ Nhật Ninh đã mua một mảnh đất trống không?”
“Thẩm Thất gật đầu: “Nhớ chứ. Sao vậy?”
“Mảnh đất của toà thành là của nó. Thành băng tuyết cũng là do nó thiết kế riêng làm quà cho hai đứa nhóc. Về sau mới phát hiện còn có thể dùng toà thành này để làm nơi tham quan kiếm tiền, mới xây dựng thành như hiện tại. Công trình kiến trúc trên mặt đất coi như là thiết kế đi kèm. À, đúng rồi, mảnh đất này hiện giờ đứng tên em.” Thấm Tứ cười cười, nụ cười rất là sâu xa: “Nói cách khác, tất cả những thu nhập từ mảnh đất này đều thuộc về em.”
Thẩm Thất sững sờ.
Thẩm Duệ sững sờ.
Thẩm Hà sững sờ.
Không ai ngờ rằng chủ nhân chính thức của thành băng tuyết lại là chính bản thân Thẩm Thất!
Cái này, cái này, đúng là rất kinh ngạc!
Nhưng trái tim ấm áp quá! Ấm tới mức cực hạn luôn!
Trong lòng Thẩm Thất thấy ngọt ngào hết sức!
Thẩm Duệ ngầm ấn like cho ba mình! Cách thức tỏ tình này, quá độc đáo!
Thẩm Hà đứng im, dùng mũi chân gảy gảy mặt đất, dù không nói gì, những rõ ràng biểu cảm thả lỏng hơn nhiều.
Món quà này quả thực rất hợp ý Thẩm Hà.
Làm sao đây? Dù không thích ba ruột, nhưng vẫn thật thích món quà này!
Bây giờ xem ra, người ta cũng không đáng ghét tới mức đó.
Ơ, ý nghĩ này thật là nguy hiểm!
Ngoài trời, không biết tuyết đã rơi từ lúc nào.
Thẩm Hà nhìn thấy, cô bé chạy tới bên cửa sổ, ngẩn người nhìn bông tuyết.
Từ sau khi đẩy ngã anh trai nhỏ tựa như tinh linh vương tử trong thành băng tuyết, trong đầu Thẩm Hà không thể quên được khuôn mặt ấy.
Ưm, anh trai nhỏ đẹp quá.
Thẩm Duệ thấy Thẩm Hà đứng sững người bên cửa sổ, cậu bé chạy lại, cùng Thẩm Hà ngắm cảnh tuyết.
Hai anh em nhìn nhau, rất là ăn ý.
Sự cảm ứng đặc biệt giữa song bào thai quả thực rất vi diệu.
Thẩm Lục gắp cho Thẩm Thất một miếng măng ướp chua, thấy Thẩm Thất nhìn sang hai đứa nhóc, Thẩm Lục cũng cười theo.
Nhìn cái cách mà Thẩm Duệ và Thẩm Hà ở bên nhau rất giống với mình lúc còn nhỏ, Thẩm Thất và Thẩm Lục cùng cười rộ lên.
Tần Trân nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà, cô đưa tay vuốt bụng mình, ánh mắt hâm mộ.
Ăn xong bữa tối, Thẩm Thất ôm lấy điện thoại nói chuyện với Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh gửi rất nhiều video cho Thẩm Thất, nói với Thẩm Thất năm nay Hạ gia đón tết thế nào.
Thẩm Thất cũng gửi những video mình quay ban ngày cho Hạ Nhật Ninh, trong lúc gọi video cô hỏi hắn về chuyện thành băng tuyết.
Hạ Nhật Ninh trả lời: “Đúng vậy, thành băng tuyết chính là quà tặng cho hai đứa nhóc. Chỉ không ngờ lại có nhiều người thích như vậy, mới kiến tạo thành điểm tham quan. Tiền kiếm được coi như tiền tiêu vặt cho hai đứa.”
Thẩm Thất phì cười: “Điên à, tiền tiêu vặt nào nhiều như vậy! Chúng còn nhỏ!”
“Con của chúng ta sao có thể so với con nhà người ta được?” Hạ Nhật Ninh rất là tự hào: “Con chúng ta muốn tiêu tiền thế nào thì tiêu thế đó. Hơn nữa, hai đứa nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền, không cần lo lắng chúng hoang phí. Mà kể cả có hoang phí, thì chúng ta vẫn nuôi được.”
Nghe được Hạ Nhật Ninh mở miệng ra là con của chúng ta, đáy lòng Thẩm Thất ngọt như mật.
“Bà nội cứ mãi nhắc tới em.” Hạ Nhật Ninh nói tiếp: “Bà nói năm nay không thể, nhưng sang năm thế nào cũng phải để em đón tết ở Hạ gia.”
Sao Thẩm Thất lại không hiểu hàm ý trong câu nói này của Hạ Nhật Ninh, mặt cô nóng bừng lên: “Đến lúc đó phải xem biểu hiện của anh nữa!”