Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 687 :
Ngày đăng: 13:38 30/04/20
“Nghe nói tối qua lại có người mất tích?” Thẩm Thất đi tới phía Hạ Nhật Ninh, chủ động giang tay ôm lấy eo Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, có phải anh đang có chuyện gì giấu em không?”
“Tại sao em lại hỏi vậy?” Hạ Nhật Ninh hỏi ngược Thẩm Thất.
“Do anh cảm thấy em vô dụng, sẽ liên lụy tới em, cho nên cái gì cũng không muốn nói với em ư?” Thẩm Thất tiếp tục hỏi.
“Đừng nghĩ nhiều.” Hạ Nhật Ninh đưa tay nhéo nhẹ lên chóp mũi Thẩm Thất: “Chỉ lo nghĩ tầm bậy không.”
Hai khóe miệng Tiểu Xuân cong lên và lặng lẽ quay người ra ngoài, để lại khoảng không gian cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
“Nhật Ninh, anh có phải đã biết được chuyện gì rồi?” Thẩm Thất hỏi cho ra lẽ.
Hạ Nhật Ninh nháy đôi mắt phụng: “Em thấy sao?”
“Anh luôn nắm bắt tin tức rất nhạy bén, em không tin anh cái gì cũng không biết.” Thẩm Thất trả lời chắc chắn.
“Ha ha ha.” Hạ Nhật cười phá lên, đưa tay nhéo mũi Thẩm Thất, nói: “Người hiểu anh nhất, đúng chỉ có mình vợ yêu của anh.”
Thẩm Thất không nhận tình của anh ấy, nói rằng: “Đừng có đánh trống lảng, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Hạ nhật Ninh than thở: “Anh vốn không muốn lôi em vào cuộc. Em chỉ cần bình an, đợi bão tuyết ngưng lại là được rồi, có anh ở đây thì không ai có thể làm hại em hết.”
“Nhưng em cần nghe lời nói thật.” Thẩm Thất vẫn cố chấp nói.
“Được rồi” Hạ nhật Ninh than thở một tiếng
Thẩm Thất gật đầu: “Biết một chút. Nói là Hạ gia đã cứu lấy Tiểu Xuân và người nhà của Tiểu Xuân, cho nên Tiểu Xuân vì muốn cảm tạ Hạ Gia, mà ở lại làm trợ lý, tới nay cũng chưa rời khỏi.”
“Đúng, nhưng mà không chỉ như vậy đâu.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: Em có biết người nhà của Tiểu Xuân năm đó tại sao lại chịu tai ương ngập đầu không? Trong một đêm, mấy người bệnh nhân đang nằm trong viện đều toàn bộ qua đời. Sự cố y khoa lớn như vậy, theo lý là phải bị xử phạt nặng. Người nhà của Tiểu Xuân toàn bộ đều làm ngành y, nếu như truy xét đến tận gốc, thì không một ai thoát khỏi.”
Trái tim Thẩm Thái liền nhói lên: “Á? Rốt cuộc là như thế nào?”
“Tổ tiên mấy đời của Tiểu Xuân, từ nhỏ đã theo ngành y. Bao nhiêu năm, cứu người chết giúp đỡ người bị thương, làm rất nhiều chuyện tạo phúc cho một phần nhân dân. Do y thuật tinh tế, cho nên tiếng tăm vang xa. Cũng vì thế mà đắt tội một số tiểu nhiên, có một lần, khu vực của họ tổ chức một lần kỳ thi tuyển người ngành y tế, người nhà của Tiểu Xuân lấy được danh sách cuối cùng trong bảng vàng, tên của đối thủ lại lọt ra ngoài, và từ đó đem lòng thù hận. Anh ta không chịu được vị trí mình có thể nhắm lấy được, lại bị người nhà Tiểu Xuân giành mất, thế là đã nhẫn tâm hạ độc thủ với Tiểu Xuân thuở còn bé.
“Á!” Thẩm Thất toàn người ngồi thẳng lên: “Sao lại có thể làm như vậy!”
“Người nhà Tiểu Xuân lúc đó bất lực và không có cách nào cứu chữa, và không biết từ đâu nghe được Hạ gia anh có một nguồn lực có thể chữa trị, Ông nội Tiểu Xuân ôm chặt Tiểu Xuân đang trong tình trạng hôn mê, quỳ gối trước cánh cửa nhà Hạ Gia. Là bà nội đã thu nhập và chữa khỏi bệnh cho Tiểu Xuân. Tiểu Xuân từ đó mà ở lại nhà Hạ Gia. Thế mà cái người kia thấy không làm hại được Tiểu Xuân, ác ma được khơi gậy trong tim lên, lại lần nữa xuống thuốc độc, mà còn độc chết mấy bệnh nhân đang nằm trong viện. Muốn dùng sự cố y khoa nghiêm trọng này, đẩy toàn bộ người nhà Tiểu Xuân vào trong địa ngục."
Nắm đấm của Thẩm Thất liền nắm chắc, toàn thân đều quấn quýt lên.
“Tiểu Xuân quỳ xuống trước mắt anh, cầu xin anh cứu giúp gia đình của mình. Năm đó anh cũng chỉ có mười mấy tuổi đầu, mới về tới Hạ gia không được lâu, nguồn lực trong tay vẫn có hạn. Cho nên anh đã cầu cứu tới bà nội, và bà nội cho phép anh toàn quyền lực để điều tra tất cả sự việc. Đó cũng là lần đầu tiên anh được quyền sử dụng nguồn tài nguyên khổng lồ của Hạ gia để điều tra một sự việc. Tiểu Thất, em biết không? Trong lúc anh đang lấy được toàn bộ bằng chứng, suýt nữa tòa án đã phán quyết bọn họ tử hình. Có thể nói, là trong giây phút quan trọng nhất, anh đã cứng rắn lôi lấy toàn bộ người nhà Tiểu Xuân từ cõi chết trở về.”
Thẩm Thất đưa tay đặt vào lòng ngực mình, trái tim đập rất nhanh.
Suýt nữa, suýt nữa!
Tuy rằng Hạ Nhật Ninh trong lúc giải thích, ngôn từ rõ ràng minh loạt, nhưng mà Thẩm Thất có thể tưởng tượng được thế cuộc năm đó hết sức cấp bách và gay gắt ra sao.
Nhiều sinh mạnh như vậy cơ mà!