Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 689 :
Ngày đăng: 13:38 30/04/20
“Ừ, đúng á.” Vạn Nhất Phi tâm trí càng lúc càng rối loạn.
Vợ chưa cưới mới tắm xong, ăn mặc tùy tiện, đơn giản mà chạy tới phòng của mình, hỏi thử có bất kỳ người đàn ông nào có thể nhịn nổi chứ!
Huống chi, Vạn Nhất Phi đã ham muốn Lưu Nghĩa từ rất rất rất lâu rồi.
“Vẫn cảm thấy Tiểu Xuân Tiểu Hạ như có gì đó che giấu nhiều điều.” Đầu óc Lưu Nghĩa bắt đầu căng thẳng: “Anh nói, là chuyện gì chứ?”
Nói hết câu này, Lưu Nghĩa bỗng quay đầu lại.
Không ngờ vừa mới ngoảnh mặt đi, thì đập vào trong mắt là ánh mắt sâu thẳm của Vạn Nhất Phi.
Lưu Nghĩa tức khắc muốn tránh qua một bên.
Thế nhưng cô ấy chưa kịp né tránh, đôi tay trên eo cô trong nháy mắt dùng sức đẩy cô ấy kéo gần tới mấy phân.
“Nhất Phi, anh.” Lưu Nghĩa nói chưa hết câu, Vạn Nhất Phi đã cúi người hôn lên môi cô ấy, khiến cho những lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng.
Não của Lưu Nghĩa bỗng chốc trở thành một màn trắng, thậm chí cũng quên đẩy Vạn Nhất Phi ra.
Nụ hôn này của Vạn Nhất Phi vừa nồng cháy vừa sâu đậm hơn những nụ hôn lúc trước.
Nhịp điệu dịu dàng như vậy, khiến người ta khó mà từ chối.
Hơn nữa, hiện giờ Vạn Nhất Phi và Lưu Nghĩa đã là đôi tình nhân được công khai.
Từ Vân Khê lườm mắt ông ấy một cái nói: “Nhất Phi cũng không tệ!”
“Đúng Đúng Đúng! Vợ nói đúng cả! Hai đứa con rể cũng đều giỏi!” Lưu Vân lập tức phục thiện trả lời: “Nhất Phi cũng là người có đầu óc kinh doanh. Tuy rằng lúc trước anh không thích cậu ấy mấy, nhưng anh cũng không thể không nhận, hễ là những ngành nghề được cậu ấy đầu tư vào, không có cái nào mà không kiếm lời được. Bao năm nay, vẫn không bị thua lỗ nào cả. Tài năng và tầm nhìn này, cũng không phải là người bình thường nào có được.”
“Vậy mới đúng chứ.” Từ Vân Khê cảm thấy hài lòng rồi nói tiếp: “Đúng rồi, hai đứa trẻ đó ra ngoài lâu vậy, sao tới giờ chưa về?”
Lưu Vân liền cười to lên: “Mấy ngày nay, họ xa nhau lâu vậy, lâu lắm rồi mới được ở gần nhau, đương nhiên là phải nói chuyện nhiều một chút. Tiểu Khê, em đừng có giận nữa được không? Em yên tâm, anh ở đây sẽ bảo vệ em thật tốt! Sẽ không để cho ai đó có cơ hội làm hại em! Anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng, bảo vệ tốt em và hai đứa con gái. Anh tuy rằng tuổi tác không còn trẻ, nhưng căn bản thì vẫn còn nhé! Những người đó muốn làm hại các em, trừ phi bước qua được xác anh!”
“Ai thèm chứ!” Từ Vân Khê lườm ông ấy một cái.
“Anh thèm!” Bây giờ bọn trẻ không có ở đây, bộ mặt của Lưu Vân cũng trở nên dày lên, nắm lấy ngón tay của Từ Vân Khê đặt lên môi hôn một cái: “Anh cần em! Phụ nữ trên thế giới này rất nhiều, anh cũng không để mắt tới, chỉ để mắt đến em! Suốt đời này, ngoại trừ em ra, bất cứ ai anh cũng không thèm đụng tới! Lưu Vân đây suốt đời này chỉ đụng tới một người phụ nữ, đó chính là Em-Từ Vân Khê!”
Mặt Từ Vân Khê bỗng đỏ lên, giống như một thiếu nữ vậy.
“Tiểu Khê, anh với những phụ nữ khác đều là trong sạch cả. Điểm này, Tiểu Thất cũng đã chứng minh qua! Mà sao em vẫn còn giận anh chứ?” Lưu Vân tiếp tục cả gan tiến lại gần, và ngồi ngay bên cạnh Từ Vân Khê: “Tuổi tác của chúng ta cũng đã lớn rồi, còn bao nhiêu thời gian có thể trôi qua một cách vô ích? Em xem, mấy đứa con đều sắp thành gia rồi, chúng mình đều sắp làm ông lão bà lão rồi. Những năm tháng đẹp nhất, lại bị lãng phí như vậy, em thật sự không hối hận, không hối tiếc hay sao?”
Từ Vân Khê quay đầu qua và không lên tiếng.
“Em xem, Tiểu Thất và Nhật Ninh cũng không dễ dàng gì cả. Hai đứa đó cũng trải qua và gạt bỏ mọi khó khăn để đến được với nhau, trong thế gian này, gặp được người mình thích đã rất khó. Lưu Vân này khi lần đầu tiên gặp em, anh đã tự nói với chính mình, người cô gái xinh đẹp đó chính là người vợ của mình! Đời này, anh chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, đời này, anh chỉ nằm với cô ấy!” Lưu Vân tiếp tục nói.
“Ngần này tuổi rồi, còn nói những lời này, có đáng xấu hổ không vậy?” Từ Vân Khê mặt bỗng càng đỏ như gấc, ánh mắt liền trở nên dịu xuống.
“Tính khí anh không tốt, tính khí em cũng không tốt. anh biết, là anh sai rồi! anh không dỗ dành em tốt, là anh rất sai!” Lưu Vân tiếp tục nói: “Nhiều năm rồi, sự trừng phạt đối với anh cũng quá đủ rồi. Em nhìn đi, vì chuyện của chúng mình, bốn đứa trẻ vẻ mặt trở nên u sầu như thế nào? Bây giờ càng vì hai chúng mình, mà họ đều bị kẹt vào thị trấn suối nước nóng này, đi cũng đi khỏi được! Còn phải chịu đựng sự nguy cơ của chết chóc ở đây. Tiểu Khê, chúng mình hòa giải nhé?