Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 704 :

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Bình thường bọn họ đều là đám người thích làm ầm mọi chuyện lên, nghĩ rằng lần này vẫn có thể thực hiện được, nhưng chưa từng nghĩ đối phương thật sự mạnh như vậy.



“Cút!” Hạ Nhật Ninh đơn giản ném ra một chữ, khẩu súng trong tay không chút khách khí nổ một phát ngay vào vị trí xương bả vai của người này.



“Bùm”... Kẻ xui xẻo đó ngã cả người về phía sau.



Hạ Nhật Ninh quả quyết nổ súng, quả nhiên chấn động tất cả mọi người!



Tất cả mọi người đều bừng tỉnh trong phút chốc! Hắn sẽ không đùa đâu!



Dám đối đầu với hắn, hắn nhất định sẽ giết tất cả!



Thị trấn đã thất thủ rồi, không ai nhìn thấy họ đã chết như thế nào.



Nơi đây đã là vùng ngoài pháp luật, bầy sói và tuyết lớn sẽ hủy đi tất cả mọi chứng cứ.



Nếu như chết dưới súng của hắn, cũng chỉ sẽ bị bầy sói cắn xé không lưu lại một dấu vết nào thôi.



Biết rõ điều này, mấy người sói mắt trắng thông minh còn lại rùng mình một cái, đồng thời lùi mấy bước về phía sau, không dám gây sự nữa.



Hạ Nhật Ninh giết gà dọa khỉ, đánh núi dọa hổ, chiêu này đúng là rất hữu dụng, trong đám người cũng không còn ai dị nghị gì nữa.



Trong đám người, một đôi mắt lần nữa nhìn Thẩm Thất chằm chằm.



Khóe miệng hắn nhếch lên, đáy mắt đang suy ngẫm.



Người phụ nữ này, có chút thú vị.



Trên thế giới này, vẫn còn người phụ nữ tâm tư thần khiết như vậy.



Ở bên Hạ Nhật Ninh, đáng tiếc thật!



Cuối cùng trận phong ba này cũng rơi xuống cõi trần, dường như sẽ không có người dị nghị cuộc sống của Hạ Nhật Ninh cao hơn những người khác vậy.



Ăn cơm xong, Thẩm Thất chán chường đứng ngây người dựa vào cửa sổ.



Điện thoại sử dụng trong mấy ngày rồi nên lượng điện đã dùng hết, chỉ còn sót lại chút điện để liên lại với bên ngoài.



Điện thoại của Thẩm Thất cũng trở thành vật trang trí. Trừ điện thoại vệ tinh ra thì điện thoại của những người ở đây đều không thể gọi được nữa.
Thẩm Thất ngại ngùng trả lời: “Ừ, đại học học cái này, nhưng cũng qua nhiều năm rồi nên coi như chưa có gì, bây giờ tôi là stylist.”



Hàn Tắc Phương nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi là dân nghiệp dư, không thể so với cô được. Nghề nghiệp của tôi là thiết kế quảng cáo.”



Thẩm Thất gật đầu theo: “Thì ra đều làm thiết kế, thảo nào!”



“Thật trùng hợp.” Hàn Tắc Phương cúi đầu nhìn Thẩm Thất.



Hàn Tắc Phương cũng không được tính là quá cao, chừng khoảng 1m78, bằng Lưu Nghĩa.



Người cao chừng này, sẽ không mang đến cảm giác áp lực cho người khác, nhưng cũng sẽ không hề thấp.



Là chiều cao mà con gái cảm thấy giống anh trai nhà bên nhất.



Vì vậy, Thẩm Thất rất có cảm tình với Hàn Tắc Phương, không có đề phòng.



Bởi vì Hàn Tắc Phương chủ động tới gần, nên đã thu hút sự chú ý của những người khác.



Cho nên Hàn Tắc Phương không nói chuyện với Thẩm Thất quá nhiều. Sau khi nói mấy chuyện phiếm rồi rời đi.



Nhìn thấy bóng lưng của Hàn Tắc Phương, mắt phượng của Hạ Nhật Ninh khẽ sáng lên.



Hạ Nhật Ninh lập tức nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân vẫn cười khổ khẽ lắc đầu.



Hiển nhiên, Tiểu Xuân vẫn không thể phán đoán được, Hàn Tắc Phương này rốt cuộc có phải là kẻ đứng phía sau không.



Dù sao, lần giao chiến duy nhất đó, hắn thay đổi dáng người và giọng nói của mình, trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, còn cách xa như thế, quả thực không thể phân biệt được.



Vậy thì, chỉ có thể đợi hắn ra tay lần nữa thôi.



Hàn Tắc Phương vừa rời đi, Hạ Nhật Ninh lập tức bá đạo ôm lấy eo của Thẩm Thất.



“Không được nhìn hắn!” Hạ Nhật Ninh bá đạo cắn một miếng lên tai Thẩm Thất, dùng lực cắn, Thẩm Thất nhịn không được cúi đầu kêu lên: “Anh cầm tinh con chó à!”



“Mặc kệ cầm tinh gì, chính là không được nhìn.” Giọng nói Hạ Nhật Ninh mang theo một chút oán hận trong lòng: “Anh sẽ ghen đấy! Em chỉ được nhìn anh thôi, biết chưa?”



Thẩm Thất bật cười: “Đừng phá nữa! Anh ta đâu có đẹp hơn anh?”