Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 712 :

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


“Hứ? Anh hai!” Thẩm Thất ngây ngẩn: “Sao anh lại ở công ty em?”



Giọng của Thẩm Nhị vang qua ống nghe, mang theo khí thế đặc biệt của quân nhân: “Anh chính thức được nghỉ. Thời gian khá dài, anh định tới đây thăm mọi người. Nhưng anh không biết mọi người ở đâu, đành...”



Thẩm Thất bật cười: “Được rồi, em biết rồi. Em sẽ qua đó ngay!”



Tắt điện thoại, Thẩm Thất nói với Thẩm Lục: “Hai đứa nhóc vẫn phải ở với anh một thời gian nữa. Anh hai tới, đang ở công ty em!”



Thẩm Lục cũng cười theo: “Được, em đi đi! Buổi tối cùng nhau ăn cơm!”



Thẩm Thất gật đầu: “Em biết rồi.”



Thẩm Thất ra ngoài nói một câu với lũ trẻ liền lái xe rời đi.



Vừa tới công ty, Mạc Thu liền chạy tới, ngao ngán nói: “Nữ thần đại nhân của tôi, vị thiếu gia này sắp biến thành điều hoà rồi, bật chế độ làm lạnh cho chúng tôi sao?”



Thẩm Thất cười phù ra tiếng, nói: “Đừng có như thế. Cô đã biết anh ấy là ai rồi đúng không? Nếu không cô sẽ không gọi cho tôi!”



Mạc Thu vừa cười vừa nói: “Vâng vâng vâng, anh ta vừa tới đã lấy chứng nhận quan quân ra, nói với tôi anh ta là anh hai của cô! Nữ thần của tôi, cô đáng yêu, ngọt ngào động lòng người như thế, sao lại có một người anh mặt lạnh thế này?”



Nhớ tới biểu cảm của Thẩm Nhị, Thẩm Thất không nhịn được muốn cười.



Mạc Thu cũng là một thư kí chuyên nghiệp, hai người đều là kiểu người vô cùng nghiêm túc.



Không ngờ hai người này gặp mặt lại có một người mất bình tĩnh.



Thẩm Thất nghiêng đầu nhìn Mạc Thu, khiến Mạc Thu dứng đứng tóc gáy lên.



“Giám đốc Thẩm, sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy? Cho dù cô có muốn đuổi việc tôi, cũng phải chờ tới khi cô đi làm rồi mở một cuộc họp chứ?” Mạc Thu run run nói.
Thẩm Nhị khẽ gật đầu: “Đúng vậy, về sau sẽ gặp mặt thường xuyên rồi.”



Tán gẫu vài câu, Thẩm Thất nhìn đồng hồ, nói: “Anh hai, bây giờ anh đang ở đâu? Nếu không ngại có thể tới ở cùng bọn em.”



Thẩm Nhị lắc đầu: “Không cần. Anh ở bên ngoài cũng khá tốt.”



Thẩm Thất cười khổ: “Được rồi, em cũng không thuyết phục được anh. Có gì cần anh cứ gọi cho em. Không được khách khí với em! Không cho phép!”



Nhìn bộ dạng hờn dỗi của Thẩm Thất, Thẩm Nhị cười: “Một người đàn ông như anh còn cần con nhóc nhà em chăm sóc à? Em chăm sóc bản thân và lũ trẻ cho tốt là được rồi! Anh đang ở nhà một chiến hữu, rất tiện, hắn có nhiều nhà, tiện tay đưa cho anh một cái để ở. Anh mà qua quấy rầy tới sự ngọt ngào của mấy đứa, sẽ bị bà nội mắng mất.”



“Được rồi, anh đã nói như thế, em cũng không miễn cưỡng nữa. Đi thôi, sắp tới giờ rồi. Chúng ta đi ăn cơm!” Thẩm Thất chủ động kéo tay Thẩm Nhị ra ngoài.



Đúng lúc này Mạc Thu bước tới, vội vàng tránh sang một bên.



Thẩm Thất tinh mắt nhìn thấy, gọi Mạc Thu lại: “Mạc Thu, chờ chút!”



Mạc Thu chỉ đành hầm hực đứng lại, khi quay người lại thì biến thành van xin: “Nữ thần đại nhân, có gì sai bảo?”



“Đi, đi ăn cơm!” Thẩm Thất đưa tay kéo tay Mạc Thu ra ngoài.



Mạc Thu tỏ ra hoảng sợ: “Giám đốc Thẩm, người nhà của cô đi ăn cơm với nhau, một người ngoài như tôi đi cùng thì không hay lắm đâu!”



“Sao lại thế được? Rất hay!” Thẩm Thất quyết không buông tay ra: “Tôi nói chuyện với các anh tôi, cô giúp tôi trông trẻ!”



Mạc Thu vội cầu cứu nhìn sang Thẩm Nhị, nhưng Thẩm Nhị lại nói: “Tiểu Thất bảo cô đi, thân là thư kí, cô có thể từ chối sao?”



Mạc Thu rất là tuyệt vọng!