Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 75 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Hạ Nhật Ninh bế Thẩm Thất lên xe, nhưng hắn vẫn không thể bỏ cô xuống được.
Bởi vì chỉ cần bỏ cô ấy xuống, thì Thẩm Thất sẽ lại bám dính vào hắn, như một con bạch tuộc vậy dính hoài không buông.
Hạ Nhật Ninh cười đau khổ, hắn cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đỏ chót của Thẩm Thất, bất lực nói: “dù gì thì ta vẫn là người đàn ông bình thường, cô cứ dự định... đùa với lửa như vậy sao?”
Thẩm Thất ư lên một tiếng, âm thanh lười biếng như tiếng mèo kêu vậy, nhưng cũng rất giống như đang làm nũng với hắn.
Tiếng rên này, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng bùng cháy nóng bỏng hơn nữa.
Tiểu Xuân ráng nhịn cười, nói: “Tổng tài, hay là ngài ngồi lên chiếc xe đằng sau quay về được không?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, bây giờ không cách nào lái xe đua được nữa rồi.
Lúc ấy hắn quá nóng vội, không màng đến đó là xe gì, cứ cầm lấy một chiếc chìa khóa rồi phóng lên xe.
May là Tiểu Xuân bọn họ đều có thể đuổi theo kịp.
“Lập tức về Cảnh Hòa Trang Viên, sẵn tiện thông báo cho bác sĩ Tần, kêu ông tới đây ngay.” Hạ Nhật Ninh lập tức bế Thẩm Thất đi về phía chiếc xe đằng sau.
Tốc độ của Hạ Nhật Ninh rất nhanh.
Khi hắn đến nhà, thì bác sĩ Tần đã đợi sẵn trong nhà rồi.
“Bác sĩ Tần, thật xin lỗi ông, cứ phải làm phiền đến ông hoài.” Hạ Nhật Ninh gật đầu xin lỗi vị bác sĩ Tần đã trên sáu mươi tuổi đó: “Ông là bác sĩ riêng của bà nội, phiền ông phải đích thân qua đây, ta thật áy náy quá.”
Bác sĩ Tần nhìn thấy Hạ Nhật Ninh ẵm Thẩm Thất trên tay, lập tức nhận ra đây chính là cô gái bị bệnh sốt cao không khỏi lúc ba tháng trước.
Nhưng không ngờ nhị thiếu gia của Hạ Gia vốn nổi tiếng máu lạnh tàn khốc kia, cũng có thể lộ ra bộ dạng dịu dàng của mình, thật khiến người khác phải mở mang tầm mắt mà.
Bác sĩ Tẩn lập tức cười nói: “Không sao cả, có thể phục vụ cho Hạ Gia, là chức trách vốn có của tôi. Cô gái này bị sao thế?”
Hạ Nhật Ninh cười đau khổ: “Bị người khác hãm hại, sau đó bị bỏ thuốc. Làm phiền bác sĩ!”
Bác sĩ Tần gật đầu, ông cũng đã phát hiện ra điều gì đó từ sắc mặt và phản ứng của Thẩm Thất.
Người con gái có thể khiến cho nhị thiếu gia xem trọng như vậy, xem ra chỉ có thể là người mà nhị thiếu gia vô cùng yêu thương mà thôi.
Rõ ràng cô gái này đã trúng độc dược cực mạnh như vậy, nhưng anh ta vẫn không nỡ đụng chạm đến một ngón tay của cô, lại để cho mình chữa trị.
Có thể thấy rằng, nhị thiếu gia thật sự đã rung động rồi.
Thẩm Thất tỉnh dậy trong cơn mơ màng, vừa mở mắt thì đã nhìn thấy cô đang ngồi trong bồn tắm.
Có lẽ, cô thật sự sẽ không ngại nếu nảy sinh ra mối quan hệ gì đó với hắn...
A, trời ơi, cô đang nghĩ gì thế này!
Sao cô lại muốn cùng Hạ Nhật Ninh...
Không được, không được!
Hắn là em trai của chồng cô cơ mà!
Không thể nghĩ như vậy được!
Thẩm Thất dựa vào tường, sự giá lạnh trên bức tường ấy, có thể khiến cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô đã rất mất mặt rồi, nhưng tuyệt đối không thể làm những việc mất mặt hơn nữa!
Cô ấy, chỉ cần có thể duy trì mối quan hệ như vậy với hắn là được.
Không thể phá vỡ, cũng không thể... mơ ước.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Nhật Ninh hơi lo lắng hỏi: “Có phải cô còn chưa loại bỏ được hết thuốc không?”
Thẩm Thất nhanh chóng vỗ vào khuôn mặt của minh, ép bản thân phải tỉnh táo lại, lớn tiếng trả lời: “Tôi không sao, tôi đã tắm xong hết rồi.”
Thẩm Thất nhanh chóng vừa lau khô tóc vừa ra khỏi phòng tắm.
Đợi Thẩm Thất ra ngoài, mới phát hiện Hạ Nhật Ninh đã tắm xong từ phòng tắm khác rồi.
Thẩm Thất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, len lén che giấu đi những sự rung động lúc nãy, nói với Hạ Nhật Ninh: “Cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà, tôi phải về nhà một chuyến, để xác nhận một số việc.”
“Xác nhận việc gì?” Hạ Nhật Ninh vừa lau tóc vừa nói.
Dù cho tóc của hắn vô cùng rối loạn, nhưng sức hấp dẫn chết người ấy vẫn khiến người ta phải nghĩ ngợi lung tung.
Thẩm Thất nghĩ, có lẽ vẫn không nên cho hắn biết chuyện của anh trai cô.
Dù sao thì, sau này cô vẫn phải cao chạy xa bay với anh mình, rời khỏi tỉnh Nghệ An một cách triệt để, cho nên những người liên quan đến chuyện này càng ít càng tốt.
Thẩm Thất tự tìm một cái cớ nào đó: “A, chứng minh nhân dân... của tôi, ví tiền nữa, hình như đều không thấy nữa rồi, tôi phải về đó tìm thử.”
Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh liếc về phía cái bàn bên kia: “Cô nói cái này sao?”