Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 83 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng: "Bà ơi, cháu sẽ không cùng cô ấy sinh con đâu."



Giọng nói của Hạ lão phu nhân lập tức trở nên nghiêm khắc vài phần: "Nhật Ninh! Cháu chưa gặp cũng chưa gặp cô ấy, liền nói ra những lời không chịu trách nhiệm như vậy. Hay là như vậy, cháu trở về gặp cô ấy một mặt, nếu như cháu thật sự không thích, bà cũng không miễn cưỡng cháu! Thế nhưng chỉ cần cháu không ghét, cháu nhất định phải đồng ý, nhanh chóng làm cho cô ấy mang thai!"



Hạ Nhật Ninh cảm thấy chám nản mà móc lỗ tai nói: "Cô ấy vốn dĩ là người của đại ca, hay là kêu đại ca trở về đi gặp đi."



"Hồ đồ! Ai bảo cháu lúc trước thay thế đại ca của cháu mà kết hôn đấy? Đã kết hôn với cháu rồi, vậy là không thể làm rối loạn vai vế." Hạ lão phu nhân nghiêm túc mà nói: "Thì như vậy đi, ngày mốt sáu giờ tối, nếu như cháu dám không về, cháu cũng đừng nghĩ đến gặp bà!"



Nghe thấy sự uy hiếp của Hạ lão phu nhân, Hạ Nhật Ninh chỉ có thể đành chịu mà nói: "Được được được, như là cháu sợ bà rồi! Cháu về còn không được sao?"



Cúp điện thoại, Hạ Nhật Ninh đưa điện thoại ném trên mặt bàn, dưới đáy của con mắt phượng là một cơn gió bạo.



Không được, hắn là tuyệt đối không thể cho cô gái hám của ngu ngốc não tàn kia sinh hạ con của hắn!



Xem ra, cần nghĩ ra cách, khiến cho bản thân cô ấy biết khó mà lui rồi...



Thẩm Ân Ân cái ngu xuẩn kia, cho cô ấy ở đâu tới, thì cho cô ấy cút về chỗ đó!



Buổi tối hôm nay, hai người đều ngủ không được ngon giấc.



Chuyện mà Thẩm Thất lo lắng, mình phải làm sao đối mặt với Hạ Nhật Kỳ.



Chuyện mà Hạ Nhật Ninh lo lắng, hắn phải làm sao khiến Thẩm Ân Ân biết khó mà lui.



Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thất vác hai cái quầng thâm mắt mà thức dậy rồi.



Thẩm Lục thấy được, lập tức chỉ vào đôi mắt của Thẩm Thất nói: "Tiểu Thất, gấu trúc to."



Thẩm Thất lập tức đem đầu tựa vào bờ vai của Thẩm Lục, ôm lấy Thẩm Lục mà làm nũng: "Em là gấu trúc nhỏ, anh chính là gấu trúc to, chúng ta đều là gấu trúc."



Thẩm Lục chân mày cong cong: "Ừ, chúng ta đều là gấu trúc."



Lê Huy từ bên ngoài mua bữa sáng về, xấp đặt ở trên mặt bàn, nói: "Tiểu Thất có phải có chuyện phiền muộn không?"



Thẩm Thất sụp xuống bờ vai mà nói: "Không có gì, chỉ là có chút ít phiền toái. Nhưng mà con sẽ nghĩ cách giải quyết đấy."
Xuyên qua hai cái hành lang gấp khúc, đã đi đến phía trước biệt tinh tinh tế nhất, hoa mỹ nhất cũng là trang trọng nhất, người dẫn dắt kia: "Thẩm tiểu thư, xin mời vào, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi."



Thẩm Thất lập tức nói lời cảm ơn, đứng ở nguyên chỗ, không dám lung tung nhúc nhích.



Không lâu sau, liền đi ra một đàn bà trung niên xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu đỏ tía, cả người khí độ sang trọng.



Thẩm Thất ngoan ngoãn đứng ở nguyên chỗ, không dám thất lễ.



"Thẩm tiểu thư, tôi là Hòa quản gia." Người đàn bà trung niên xinh đẹp nhìn thoáng qua Thẩm Thất, dưới đáy mắt hiện lên một chút khen ngợi.



Rất tốt, không có tính trẻ con.



Trang điểm đoan trang trang nhã, không có chút nào lỗ mãng.



Ánh mắt thanh tịnh, đối mặt với phong thái xa hoa như vậy của Hạ gia, chỉ có thưởng thức nhưng không có tham lam.



"Xin chào Hòa quản gia, xin lỗi, khiến ngài đă đợi lâu." Thẩm Thất khuôn phép mà chào hỏi.



Hòa quản gia gật gật đầu nói: "Vào đi, lão phu nhân muốn gặp cô trước."



"Vâng." Thẩm Thất lập tức gật đầu chấp nhận mệnh lệnh.



Mà lúc này ở trong một căn biệt thự khác, Hạ Nhật Ninh đem cà vạt của mình tiện tay ném vào trên ghế sa lon, vẻ mặt không vui.



"Bà đúng thiệt là! Lại dùng lý do như vậy mà ép tôi về! Vừa nghĩ tới gặp người phụ nữ dung tục kia, thì cảm thấy ngán." Hạ Nhật Ninh phàn nàn mà nói.



Tiểu Xuân đứng ở một bên, lặng im không nói.



Chuyện của tổng tài, là thuộc hạ cũng không nên xen vào được.



Chính vào lúc này, tiểu Hạ từ bên ngoài nhanh chóng đi vào, ở bên tai của tiểu Xuân khẽ giọng nói một câu.



Tiểu Xuân từ trước đến nay đều bình tĩnh cũng kinh ngạc kêu lên: "Ngươi nói cái gì?"