Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 851 :

Ngày đăng: 13:40 30/04/20


Bước chân của Thẩm Thất cứng nhắc ở chỗ cũ.



Những người xung quanh đều mang biểu cảm kinh hoàng, việc này còn đáng sợ hơn Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn chia tay!



Thẩm Thất là phu nhân tổng giám đốc của Hạ gia đấy!



Thằng nhóc này lại dám công khai tỏ tình với cô?



Có phải cậu ta không muốn sống nữa không?



Lúc này sắc mặt của Triệu Văn Văn đang đứng trên sân khấu đã đổi sang tái mét.



Phùng Mạn Luân chỉ cười chứ không nói gì.



Thẩm Thất từ từ quay đầu, sắc mặt rất khó coi: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận, tôi đã kết hôn rồi!”



Nói xong câu này, Thẩm Thất liền nói với Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn trên sân khấu: “Xin lỗi, em nghĩ em phải rời khỏi đây rồi, có việc gì để sau hãy nói!”



Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng gật đầu còn Triệu Văn Văn dùng sức gật đầu.



Thẩm Thất nắm lấy túi xách quay người đi về.



Hàn Tắc Phương đứng ở chỗ cũ, hoàn toàn làm lơ sắc mặt của Triệu Văn Văn: “Xem ra tôi cũng không được chào mừng rồi, tôi cũng đi trước đây.



Nói xong, Hàn Tắc Phương cũng quay người rời đi.



Hướng anh đi vừa hay cũng là hướng Thẩm Thất rời đi.



Sắc mặt của Triệu Văn Văn càng khó coi hơn.



Một bữa tiệc đang yên đang lành lại thành ra lộn xộn như vậy?




“Hai người đàn ông này cô chỉ có thể chọn một, vậy thì hãy để người còn lại ở bên cạnh Thẩm Thất. Cô nói xem, Thẩm Thất thân là cô chủ Hạ gia lại mập mờ với người đàn ông khác. Cô nói xem biết được tin tức động trời như vậy Hạ gia còn có thể chứa chấp cô ta không?” Lận Hinh cười độc ác: “Cũng phải nói lại, nghe nói cô chọn Hàn Tắc Phương là vì anh ta có vài chỗ cực giống Trình Thiên Cát? Vậy nên cô Triệu, cô còn cần tôi chỉ rõ ra cho cô nữa không?”



Lời của Lận Hinh giống như rắn độc len lỏi vào trong đầu Triệu Văn Văn không chịu đi.



Triệu Văn Văn như bị ma nhập, cứ nhớ lại mấy câu nói của Lận Hinh.



Đúng vậy, cô thích Hàn Tắc Phương quả thật là vì anh có vài chỗ cực giống Trình Thiên Cát.



Suy cho cùng cô chỉ yêu hình bóng của người đàn ông đó?



Rốt cuộc cô vẫn không buông được Trình Thiên Cát?



Đúng, Lận Hinh nói rất đúng.



Thẩm Thất đã quá đáng như vậy, vậy thì hãy để cô làm Thấm Thất xấu mặt đi!



Dù sao thì Hạ gia có loạn thêm chút nữa Phùng Mạn Luân cũng không quan tâm đâu.



Ở nơi khác, sau khi Thẩm Thất rời khỏi buổi tiệc, cô ấn thang máy vừa định đi vào thì đã có người đi vào sau cô.



Thẩm Thất quay đầu nhìn thấy Hàn Tắc Phương sắc mặt cô liền lập tức thay đổi, cô quay người định rời khỏi thang máy.



Nhưng Hàn Tắc Phương lại chặn cửa thang máy lại.



Ánh mắt Thẩm Thất giận dữ: “Rốt cuộc anh muốn thế nào, hôm nay làm loạn như vậy anh vui rồi chứ?”



Hàn Tắc Phương lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương, anh nhìn Thẩm Thất với vẻ bị tổn thương: “Làm loạn thành như vậy? Em nghĩ tôi muốn vậy sao? Tôi tìm em bao nhiều lần, em gặp tôi mấy lần? Tôi thừa nhận tôi có lỗi, lỗi của tôi là không nên thích em! Khi ở thị trấn suối nước nóng tôi đã có cảm giác với em rồi! Nhưng tôi có thể thế nào? Ngoài việc cố gắng đè nén tình cảm này lại tôi còn có thể làm gì? Thẩm Thất tôi là người, không phải động vật, không phải đồ vật, tôi biết thích một người là việc hết sức bình thường.”



Thẩm Thất lùi ra sau một bước, kéo dài khoảng cách với Hàn Tắc Phương: “Nhưng tôi không thích anh, anh hãy tôn trọng tôi.