Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 866 :
Ngày đăng: 13:40 30/04/20
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Nhật Ninh đợi Thẩm Thất thức dậy rồi lên tiếng: “Vợ à, bàn với em một chuyện.”
Thẩm Thất chui vào lòng Hạ Nhật Ninh, vẫn còn ngáp ngủ: “Hử? Có việc gì?”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười nói: “Hôm nay em có thể mời Hàn Tắc Phương đi du thuyền cùng chúng ta được không? Hồ nước trước cửa nhà chúng ta đẹp như vậy, không đi chèo thuyền thì thật đáng tiếc.”
Thẩm Thất đang ngái ngủ bỗng chốc tỉnh táo lại: “Không được, em không thích hắn.”
Thẩm Thất từ chối ngay.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục khẽ cười nói: “Vợ à, chúng ta mời hắn đi du thuyền là để dùng kế điệu hổ ly sơn.”
“Bọn anh muốn làm gì?” Thẩm Thất cau mày: “Nhưng mà, hắn cứ tình sâu như biển với em, khiến em rất khó chịu. Nhật Ninh, em không phải là người phụ nữ không ra gì, em không muốn làm người thay đổi thất thường. Em đã chọn anh thì sẽ bên cạnh anh suốt đời suốt kiếp. Thể xác và trái tim em đều sẽ thuộc về anh. Em không thích người đàn ông khác biểu lộ tình cảm và thái độ như thế với em.”
“Anh biết anh biết.” Hạ Nhật Ninh vội vã hôn lên má vợ ngoan: “Khiến vợ chịu ấm ức rồi. Nhưng đây là kế hoạch của chúng ta, mà em là người quan trọng nhất trong kế hoạch này.”
Ngay sau đó, Hạ Nhật Ninh liền kể cho Thẩm Thất nghe những chuyện xảy ra tối qua, kể vắn tắt một lần cho Thẩm Thất nghe.
Quả nhiên, Thẩm Thất bỗng im lặng.
Hàn Tắc Phương lại còn có một bộ mặt không để người khác biết?
Như vậy, rốt cuộc bộ mặt thật sự của hắn là thế nào?
“Em biết rồi.” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh nói: “Em sẽ đi, cho dù không phải là vì em, vì những người vô tội chết oan của thị trấn Ôn Tuyền, em có ghét hắn như thế nào đi nữa thì cũng sẽ ở chung với hắn được”
“Yên tâm, bọn anh đều ở đây, hắn không dám làm gì đâu.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Hàn Tắc Phương này hình như biết rất rõ lực lượng bảo vệ của nhà họ Hạ chúng ta. Cho nên tối hôm qua hắn rất an phận, không qua đây nghiên cứu địa hình.”
Thẩm Thất gật đầu.
Buổi sáng lúc ăn cơm, hai người Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa dính nhau như sam giống như trẻ sơ sinh vậy.
Anh đút cho em một miếng, em đút cho anh một miếng.
Thẩm Thất lập tức nói: “Mọi người đi trước đi, em chuẩn bị một chút.”
Phạm Thành Phạm Ly gật đầu, vui vẻ bước lên bè trúc, hai vệ sĩ theo sau họ. Một người phụ trách chèo thuyền, một người phụ trách an toàn.
Phạm Thành Phạm Ly mỗi người ngồi một bên, nhàn nhã tự tại, một chút rượu ngon, làn gió khẽ thổi, ngửi chút hương hoa, tự tại biết bao.
Văn Nhất Phi biết Thẩm Thất còn có nhiệm vụ, vì vậy nói với Lưu Nghĩa: “Đi, chúng ta cũng lên thôi.”
Lưu Nghĩa gật đầu, vẫy vẫy tay với Thẩm Thất, cũng bước lên bè trúc.
Bọn họ cũng dẫn theo hai bảo vệ.
Ừm, chủ yếu bảo vệ Văn Nhất Phi.
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Đi đi.”
Lúc này Thẩm Thất mới hít thở sâu một hơi, mang theo tâm trạng thấp thỏm, đến phòng gõ cửa phòng của Hàn Tắc Phương.
Cốc cốc cốc...
“Ai vậy?” Giọng nói cảnh giác của Hàn Tắc Phương vang lên trong phòng.
Thẩm Thất do dự một lúc, vẫn lên tiếng nói: “Là tôi, Thẩm Thất.”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thất, lúc đầu Hàn Tắc Phương còn sửng sốt, lập tức đổi giọng điệu ban đầu, bước nhanh qua đó, đích thân mở cửa cho Thẩm Thất. Lúc nhìn thấy Thẩm Thất gương mặt Hàn Tắc Phương vui mừng ngạc nhiên: “Tiểu Thất?”
Thẩm Thất chỉ tay về phía xa xa bên hồ nói: “Tuy tôi không thích anh lắm, nhưng người xưa nói, bạn từ phương xa tới không ngại nói chuyện. Cho nên, có muốn đi chèo thuyền cùng chúng tôi không? Nhà chúng tôi có rất nhiều bè trúc nhỏ, rất có thơ mộng đó.”
Ánh mắt cảnh giác của Hàn Tắc Phương lập tức sáng lên trong giây lát. Nếu không phải Thẩm Thất đã sớm hiểu hắn có ý đồ khác thì chưa chắc đã phát hiện ra.
“Hả? Em mời tôi đi ư? Những người khác có đồng ý không?” Hàn Tắc Phương đột nhiên mỉm cười.