Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 879 :

Ngày đăng: 13:40 30/04/20


Thẩm Hà vừa ngẩng đầu lên, liền ngây ra.



Chính là anh trai nhỏ tự nhiên đó mình gặp ở thành băng tuyết tại đông bắc.



Oa, không ngờ, dưới ánh sáng tự nhiên, hình như càng đẹp hơn!



Vốn dĩ Thẩm Hà rất phóng khoáng, bổng trở nên ngại ngùng.



“Lần trước cậu chạy nhanh quá, tớ chưa kịp tự giới thiệu. Tớ tên Joel, người nước Y.” Hoàng tử nhỏ mĩm cười chào hỏi với Thẩm Hà.



“Chào cậu, tớ tên Hạ Thẩm Hà, năm nay ba tuổi rưỡi.” Thẩm Hà rất thoải mái mà đưa tay về phía đối phương: “Vừa rồi thật xin lỗi, tớ không nhìn rõ đã va chạm phải cậu.”



Joel nhẹ nhàng cùng Thẩm Hà bắt lấy tay: “Tớ lớn hơn cậu hai tuổi, tớ sắp sáu tuổi rồi.”



Khi mà Thẩm Hà thu lại tay, chạm phải lòng bàn tay của Joel, mắt xanh của Joel, hình như càng nồng đậm.



Đây là từ trước đến nay cậu ta gặp qua người con gái duy nhất chạm vào cơ thể cậu ta nhưng lại không bị ngất đi.



Người con gái này thật thần kỳ, trên người cô ấy, hình như đem theo sức mạnh thần thánh.



“Cậu muốn đi đâu?” Joel không kiềm được mà muốn tiếp cận cô bé này.



“Bên kia có rất nhiều hoa hồng, tớ muốn đi hái một ít cánh hoa hồng, rãi trên áo cưới của bà ngoại. Hôm nay là hôn lễ của bà ngoại Từ và ông ngoại. Tớ là phù dâu nhí.” Thẩm Hà có chút ngại ngùng mà trả lời.



“Tớ đi cùng cậu, được chứ?” Mắt xanh cảu Joel nhấp nháy một ánh sáng kỳ lạ, khi nói ra câu này, tuy nhiên mặt có phần hơi đỏ một chút.



Thẩm Hà cũng có chút ngại: “Tất nhiên là đucợ.”



Hai đứa trẻ liền quay người đi về phía trước, vì vẻ bề ngoài của hai người quá xuất sắc đi, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quang.



Thậm chí có người không kiềm được nói: “Oa, đôi tình nhân nhỏ này thật xứng đôi.”



Người khác liền cười nói: “Đừng đùa, hai đứa nó vẫn chỉ là trẻ con.”



“Nhưng tôi cảm thấy sau này hai đứa họ lớn lên nhất định sẽ có duyên phận.” Người đầu tiên vừa nói với bạn bè vừa rời khỏi chỗ cũ: “Chỉ ý của thần.”
Khi mà Từ Vân Khê chậm rãi đi vào cùng làn áo cưới dài trên dất, những nam khách, ai nấy đều vỗ tay hết sức.



Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly đều là phù rể theo chung vui.



Lưu Nghĩa và Thẩm Thất dắt theo Thẩm Duệ và Thẩm Hà, hai phù dâu lớn hai phù dâu nhí.



Ừm, rất tốt, Lưu Nghĩa mạo danh phù dâu lớn, cùng Thẩm Thất đứng chung, tuy nhiên cũng xứng đôi một cách tự nhiên.



Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh đồng thời nói với đối phương: “Vợ cậu đứng cạnh vợ tớ, tớ đều muốn phát ghem.”



Sau khi nói xong, hai người cùng nhau mà cười.



Phụ dâu của Từ Vân Khê chỉ có một người đó chính là Thẩm Tử Dao.



Thẩm Tử Dao với một bộ váy phụ dâu trắng tinh, trang nghiêm hào phóng thanh lịch và cổ điển.



“Mẹ, hai người hôm nay đẹp nhất!” Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi hai con rể này, đồng thanh khen ngợi nói.



Khiến cho Từ Vân Khê và Thẩm Tử Dao đều không nhịn được mà bật cười.



Ai nói hôn lễ phải nghiêm túc tiêu chuẩn mà tiến hành chứ?



Sao vui thì cứ thế mà tiến hành!



Hôn lễ không mời nhiều người lắm. Chỉ mời mấy bạn bè tri kỷ, và người nhà của nhau.



Nhà mẹ của Từ Vân Khê, không ai cả, cho nên Thẩm gia phái hai cậu cả cậu hai qua làm đại diện nhà mẹ, cùng bên họ hàng đàn trai uống với nhau.



Lưu Vân nhìn chằm chằm Từ Vân Khê cả buổi trời.



Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ Nhật Ninh kéo lấy tay Thẩm Thất nói: “Thấy họ trở lại làm lành với nhau, thật sự là vui mừng thay họ! Dằn vặt suốt mấy chục năm, cuối cùng vẫn không xa nhau.”



“Yêu nhau, sao cũng không chia xa được.” Thẩm Thất nắm lấy tay của Hạ Nhật Ninh, đầy tự tin nói: “Cho nên, em tin rằng, những người yêu nhau trong chúng ta, đều sẽ có được hạnh phúc của riêng mình! Bao gồm anh, bào gồm em, bào gồm Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa, bao gồm anh của em và Sùng Minh.”