Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 91 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Lúc Thẩm Thất ngước mắt lên nhìn, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng vô cùng, cô dồn nén mọi tình cảm trong lòng.



“Được, tôi sẽ dốc sức hoàn thành tốt công việc ngày hôm nay.” Thẩm Thất bình tĩnh trả lời.



Hạ Nhật Ninh chăm chú nhìn Thẩm Thất.



Hắn đột nhiên cảm thấy Thẩm Thất rất xa lạ.



Dường như cô sẽ không giành chăn giành gối với hắn nữa, cũng không làm cho hắn những món khó ăn, không có suy nghĩ giành giật bản thiết kế với hắn, không chia sẻ với hắn những mẩu chuyện vặt vãnh, càng không chút e ngại mà ở chung với hắn như vậy nữa.



Đã xảy ra chuyện gì vậy?



Sao đột nhiên cô lại biến thành như vậy?



Hạ Nhật Ninh rất muốn hỏi, nhưng thời gian không còn kịp rồi.



Bên ngoài còn có rất nhiều khách quý đang chờ hắn ra tiếp đãi.



Hắn chỉ đành lựa chọn nhất thời kìm nén, chờ làm xong chuyện trước mắt rồi mới đi hỏi rõ.



Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Được, lát nữa sẽ có người đến gọi em.”



Nói xong câu đó, Hạ Nhật Ninh xoay người rời đi.



Nhìn bóng lưng của Hạ Nhật Ninh, lúc này Thẩm Thất mới buông lỏng nắm tay đang nắm chặt.



Lúc cô nói ra câu nói kia, gần như cô đã dùng hết toàn bộ sự bình tĩnh rồi.



Cô ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay tới mức đau đớn mới cố thể ép bản thân mình giả bộ bình tĩnh.



Quả nhiên, tâm động thì tim đau.



Chậm rãi buông lỏng bàn tay, nơi bị móng tay ghim vào đã hằn một vệt máu.



Thẩm Thất nhắm mắt, xoay người vào thay kiểu tạo hình thứ nhất.



Cô làm ra một bộ mặt chuyên nghiệp, đây chỉ là công việc, không liên quan gì đến tình cảm.
“Được, quản gia, tiễn khách.” Hạ Nhật Ninh vẫn không thay đổi sắc mặt, mắt liếc Phùng Mạn Luân một cách kịch liệt, hai người họ đều để lại cho đối phương một ánh nhìn đầy ẩn ý.



Phùng Mạn Luân nhanh chóng dẫn theo Phùng Khả Hân rời khỏi trang viên Cảnh Hoa.



Cho đến tận khi lên xe, Phùng Mạn Luân mới buông Phùng Khả Hân ra.



“Anh, anh điên rồi! Sao anh không giúp em?” Phùng Khả Hân giống như nổi điên đánh Phùng Mạn Luân: “Anh xem, người phụ nữ thấp kém kia! Sao cô ta có thể làm vợ của Hạ Nhật Ninh chứ? Không, tuyệt đối không thể!”



Đợi Phùng Khả Hân trút giận xong rồi, Phùng Mạn Luân mới lạnh giọng nói rằng: “Khả Hân, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Thân là con gái nhà danh gia vọng tộc số một tỉnh Nghệ An, sao có thể mất kiểm soát như vậy hả? Mấy năm nay, quả thực là quá nuông chiều em rồi, có chút tức giận đó mà cũng không làm chủ được, em còn muốn được gả vào nhà họ Hạ nữa không? Thẩm Thất đó, rõ ràng thân thế không bằng em, học vấn không bằng, năng lực cũng không bằng. Nhưng ở bữa tiệc hôm nay, biểu hiện của cô ấy gấp em vạn lần rồi!”



“Anh, anh có ý gì! Anh bênh vực người phụ nữ kia?” Phùng Khả Hân nghe thấy Phùng Mạn Luân nói như vậy, liền giận điên lên.



“Không phải anh bênh vực cô ấy, mà là nói sự thật!” Phùng Mạn Luân lạnh giọng nói rằng: “Trước đó, anh đã từng gặp cô ấy, đồng thời còn úp mở nói cho cô ấy biết thông tin Hạ Nhật Ninh vẫn luôn yêu người khác. Lúc đó, anh rõ ràng nhìn thấy, đáy mắt cô ấy cực kì chấn động và bi thương! Nhưng dù vậy, trong buổi tiệc khi nãy cô ấy vẫn vô cùng hoàn hảo! Không phải, người thua cuộc là em sao?”



“Vậy anh trơ mắt đứng nhìn con tiện nhân kia ở lại bên cạnh Hạ Nhật Ninh sao?" Phùng Khả Hân tức giận gầm lên.



“Dù có giữ lại được bên cạnh thì sao chứ? Tim không ở cùng thì có thể lưu lại được bao lâu?” Phùng Mạn Luân khinh thường nói: ‘Thẩm Thất biết người mà Hạ Nhật Ninh thích là người khác, em nghĩ Thẩm Thất sẽ ở cạnh hắn lâu dài sao?”



“Vậy thì sao chứ? Thiên hạ này, phụ nữ thích Hạ Nhật Ninh rất nhiều. Cho dù biết rõ Hạ Nhật Ninh không thích nhưng cũng bằng lòng ở lại đó thôi!” Phùng Khả Hân nổi giận đùng đùng trả lời.



“Đó là người khác, không phải Thẩm Thất.” Phùng Mạn Luân tự tin nói: “Tuy anh chỉ trò chuyện hai câu với cô ấy, nhưng anh dám khẳng định, Thẩm Thất là một người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa. Nếu như không yêu, cô ấy tình nguyện buông tay.”



Phùng Khả Hân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn Phùng Mạn Luân với đôi mắt vô cùng khẩn thiết: “Anh, ý anh nói là chỉ cần Hạ Nhật Ninh không thích Thẩm Thất thì Thẩm Thất thì sẽ tự động bỏ đi sao?”



“Em ấy à...” Phùng Mạn Luân bất đắc dĩ lắc đầu: “Em chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ cần đụng đến chuyện của Hạ Nhật Ninh là biến thành một người khác.”



Phùng Khả Hân hơi nhăn nhó: “Anh, anh biết mà! Em thích anh ấy nhiều năm như vậy, em đương nhiên không thể bình tĩnh được rồi! Một ngày nào đó, anh tìm được người phụ nữ mình yêu thì anh sẽ hiểu được cảm giác yêu là như thế nào!”



“Vì vậy, anh chưa bao giờ cho phép mình thích bất kỳ người phụ nữ nào, cũng sẽ không để bản thân mình có bất kỳ nhược điểm nào.” Phùng Mạn Luân cười tự tin: “Mấy tên đàn ông bị tình yêu buộc chặt, đều là lũ ngu ngốc.”



“Thôi bỏ đi, em chẳng muốn nói với anh mấy chuyện này, một tên đàn ông không hiểu biết về tình yêu!” Lúc này, Phùng Khả Hân mới toàn toàn nguôi giận, chuẩn bị xem truyện náo nhiệt của Thẩm Thất.



Dù sao, cô cũng là biết Hạ Nhật Ninh vẫn luôn tìm kiếm người bạn thanh mai trúc mã lúc nhỏ.



Lúc Phùng Khả Hân bị Phùng Mạn Luân kéo đi, không khí của hội trường nhất thời trùng xuống, nhưng sau đó lại náo nhiệt trở lại.