Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 916 :

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Ở trong thị trấn nhỏ này, Trình Thiên Cát và Phùng Mạn Luân tùy ý nói ra tâm trạng và tình cảm của mình.



Ở đây không ai biết họ.



Bọn họ muốn trút hết sự bực dọc trong lòng mình thì trút.



Họ không cần để ý đến ánh mắt của người khác, không cần lo lắng hay kiêng dè vì thân phận của bản thân, lại càng không cần lo lắng về hậu quả của chuyện này mà trước đó họ luôn lo lắng.



Ở đây chỉ có họ và cũng chỉ có bọn họ.



Giờ phút này, vẫn còn người không quan tâm, hay buồn bã về việc Thẩm Thất đi lấy chồng.



Người đó chính là Thầm Lục.



Hắn vừa nhận được tin Sùng Minh dùng hộ chiếu giả để nhập cảnh vào nước J.



Thế nhưng vừa vào tới lãnh thổ nước J, Sùng Minh như cá gặp nước, lập tức biến mất không chút tung tích.



Kỹ thuật ẩn thân cùng với kĩ thuật hóa trang của hắn quá xuất sắc nên nhiều cemara như vậy nhưng vẫn không tìm được tung tích của hắn.



Khi Thẩm Lục tìm được toilet hắn đã hóa trang thì Sùng Minh cũng đã chạy trốn bặt vô âm tín.



Nhìn đạo cụ hắn thay ra trong toilet, Thẩm Lục cười khổ một hồi.



Rốt cuộc vẫn để cho hắn chạy thoát!



Có lẽ ông trời đang trừng phạt Thẩm Lục, đây có phải là hậu quả sau bao năm hắn vẫn luôn phải chạy trốn Sùng Minh không?



Cuối cùng lại đến lượt hắn chạy khắp nơi để truy tìm Sùng Minh.



Đúng là nhân quả báo ứng mà!



Người đi theo sau Thẩm Lục thấp giọng nói: “Thẩm tiên sinh, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”



Thẩm Lục nghiến răng một cái rồi nói: “Tiếp tục truy tìm! Kiểm tra tất cả cemara ven đường cho tôi! Tôi không tin không tìm thấy anh ấy!”



Nói xong câu đó, Thẩm Lục không chút khiêm nhường nhận lấy laptop, gõ cạch cạch một lúc. Một lát sau, Thẩm Lục đăng nhập thành công vào toàn bộ cemara bên trong sân bay và cách đó ba cây số.
Thính giác dần trở thành ánh mắt của lão.



Vì thế khi Sùng Minh nói ở khoảng cách xa như vậy, lão ta cũng có thể nghe được.



Sùng Minh cũng không động đậy.



Ông cụ từ từ đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ nhẹ nhàng nói: “Mưa to quá rồi.”



Sùng Minh khẽ nhíu mày.



Câu nói của ông ta có ý gì?



Ông cụ kia không quay đầu lại nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nếu như ký ức hỗn loạn mà có thể giúp cậu giảm nghiệt giết người thì tôi cần gì phải chữa khỏi cho cậu nữa? Chỉ cần cậu còn lo lắng do dự thì sẽ không tùy ý tàn sát nữa. Sùng Minh cậu đi về đi. Tôi sẽ không điều trị cho cậu đâu!”



Sự chết chóc xuất hiện trong đáy mắt Sùng Minh.



Bàn tay hắn vừa lục lọi đã móc ra khẩu súng từ sau lưng, chĩa thẳng vào ông lão: “Lão khẳng định sẽ không chữa cho tôi sao?”



Ông lão than thở một tiếng rồi nói: “Có người đang tìm cậu. Nếu như hắn tìm ra cậu thì tất cả ký ức của cậu sẽ được hắn đánh thức. Cậu cũng không cần đến tôi nữa.”



“Cái gì?” Sùng Minh không hiểu nhìn ông cụ rồi hỏi: “Lão đang nói cái gì?”



“Quay về đi, Sùng Minh. Đây chính là kiếp nạn của cậu.” Mắt ông nhìn vào trong không trung nhưng lại mang thần thái rất kỳ lạ. Ông chậm rãi quay người, dùng ánh mắt đó nhìn về phía Sùng Minh, như thể Sùng Minh có súng hay không đều giống nhau, ông ung dung đi tới chỗ Sùng Minh.



“Số trời đã định, cũng không thể dịch chuyển.” Ông lão đi lướt qua người Sùng Minh rồi nói tiếp: “Nếu trời đã định giữa hai ngươi có duyên phận, như vậy cậu cần gì phải vội vàng tìm lại ký ức?”



Sùng Minh vừa muốn hỏi lại thì ông lão bỗng nhiên lại mở miệng nói tiếp: “Có người đến?”



Sùng Minh cũng nghe thấy.



Hắn cất súng trong tay, thấp giọng nói: “Tôi sẽ còn quay lại.”



Bỏ lại lời đó, Sùng Minh lập tức chạy đến phía cửa sổ nhìn thoáng qua phía dưới, cũng chẳng để tâm đến việc trời đang mưa rất to, trực tiếp nhảy xuống. Ngay sau đó chạy như điên trên đường ẩm ướt, rất nhanh liền biến mất trong trận mưa sối sả.



Sùng Minh rời đi không quá ba phút thì Thẩm Lục đã dẫn người tìm đến được nơi này.