Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 922 :

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Vì vậy, vừa xuống máy bay thì hai người liền tách nhau ra.



Thẩm Thất được đưa về trang viên Cảnh Hoa. Cả đội ngũ S.A đều đến, người làm tóc, người trang điểm, người chỉnh sửa y phục, người làm móng tay. Những hộp trang sức đều được mở ra, toàn bộ những thứ đó đều là đồ cổ mà nhà họ Hạ cất giữ.



Chất liệu gỗ của hộp trang sức, và những bộ trang sức lâu đời, quả thực khiến người ta hoa mắt.



Bản thân Thẩm Thất cũng không ngờ, buổi hôn lễ này lại hoành tráng như vậy, còn long trọng xa hoa hơn hôn lễ trên đảo nhiều lần.



Hôn lễ kiểu Tây trên đảo, có rất nhiều nhân viên, nhưng váy cưới chỉ có tám bộ.



Vậy mà váy cưới hôm nay, lại có những mười bộ!



Mỗi một bộ đều phối với những trang sức tương ứng.



Những bộ trang sức này không phải là những thứ tầm thường, mà là những bộ trang sức được nhà họ Hạ cất giữ hàng trăm năm. Đã được cao tăng tụng kinh hóa giải điềm xấu, đồng thời thờ cúng trước mặt Đức Phật ba ngày.



Mỗi món trang sức chỉ có vương tôn hoàng tộc các triều đại mới có tư cách sở hữu. Điều này khiến giá trị của những bộ trang sức này càng thêm cao quý hơn.



Thẩm Thất vô cùng cảm động.



Nhà họ Hạ rước cô vào cửa với nghi lễ long trọng như này, có thể thấy được thái độ chân thành của họ.



Người vui vẻ đến muốn khóc còn có Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.



Bởi vì Thẩm Thất có thai lần thứ hai, nên cuộc hẹn ước giữa Thẩm Thất và Hạ lão phu nhân chính thức có hiệu lực, cuối cùng bọn họ cũng có thể quay về nhà họ Hạ rồi!



Cuối cùng, bọn họ cũng không phải vắng mặt trong hôn lễ của con trai.



Tin Thẩm Thất có thai, thật sự khiến người vui kẻ buồn.



Đến giờ lành, Thẩm Thất yên lặng ngồi ở trong phòng, đợi Hạ Nhật Ninh đến rước dâu.



Trong phòng có không ít người, họ đều nói chuyện với Thẩm Thất.



Bác gái hai nắm tay Thẩm Thất, nói không ngừng.
Thẩm Thất lắc đầu: “Sao có thể như thế được?”



Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Thẩm Lục: “Hôn lễ của em gái, làm sao anh có thể vắng mặt được chứ?”



Thẩm Thất kinh ngạc đứng phắt dậy, liền nhìn thất Thẩm Lục sải bước đi vào, dường như đằng sau còn kéo theo một người.



Sùng Minh!



Đúng là Sùng Minh!



Cuối cùng anh trai cũng tìm được Sùng Minh rồi ư?



Thẩm Thất bước lên, bất chấp mọi thứ mà lao vào lòng Thẩm Lục, ôm chặt anh trai như lúc nhỏ: “Anh ơi!”



Thẩm Lục duỗi tay vỗ về đỉnh đầu Thẩm Thất, ánh mắt ấm áp như làn nước ngày xuân: “Tiểu Thất, xin lỗi em, anh đã về muộn rồi.”



Thẩm Thất ra sức lắc đầu, nước mắt đong đầy trong khóe mắt liền rơi xuống.



Thẩm Tử Dao lau nước mắt nói: “Được rồi được rồi, ngày vui như này, mọi người không thể khóc! Tiểu Lục, mau đi thay quần áo đi, giờ lành sắp đến rồi!”



“Vâng!” Thẩm Lục gật đầu, vẫn không thả Sùng Minh ra.



Vẻ mặt Sùng Minh có chút kỳ lạ, nhìn mọi người bằng ánh mắt đầy cảnh giác.



“Trí nhớ của anh ấy vẫn rất hỗn loạn, có điều, anh ấy đã tin tưởng anh rồi...” Thẩm Lục giải thích, quay đầu nói với Sùng Minh: “Tất cả mọi người ở đây đều là người nhà sau này của anh. Cũng đều là những người mà anh phải bảo vệ. Cho nên, tôi sẽ khiến anh từ từ nhớ lại mọi thứ mà anh đã quên lãng!”



Sau khi nghe thấy những lời này của Thẩm Lục, đôi mắt vốn tràn đầy vẻ đề phòng của Sùng Minh lập tức sáng lên.



Đúng lúc này, Thẩm Hà chạy vào, nhìn thấy Sùng Minh, lập tức kêu lên: “Mợ ơi, cuối cùng mợ cũng quay về rồi!”



Mợ ư?



Vẻ mặt của Sùng Minh chợt trở nên kỳ lạ.