Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 929 :

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Vậy là, hòn đảo nhỏ này về cơ bản đã trở thành quốc gia trong quốc gia.



Trên danh nghĩa chịu sự quản lý của nhà nước, nhưng nước này lại không dám quản.



Đảo này đã có đội ngũ bảo vệ riêng của mình, đảm bảo sự an toàn của cả hòn đảo.



Dù cho là quân đội Quốc gia này muốn qua đó, cũng phải nói qua với trên đảo đã mới được.



Vì vậy, chính vì cục diện hơi đáng ngại này, mới sớm hình thành tình trạng thịnh vượng biến dạng của hòn đảo.



Tháng 7, 8, 9 ba tháng này hàng năm, đều là thời điểm náo nhiệt nhất.



Tất cả những người cần tình báo hoặc những tên mua bán tình báo từ khăp nơi trên thế giới, đều đổ bộ đến đó.



Từ việc nhỏ như một người tỷ phú nào đó thích mặc quần áo màu gì size áo bao nhiêu, lớn đến các giấy tờ bí mật Hoàng gia các văn bản nội bộ, chỉ cần bạn có đủ số tiền, và đủ mạng sống, đều có thể đến tìm hiểu.



Giao dịch hoàn thành, chỉ cần rời khỏi hòn đảo nhỏ, sống chết tự chịu trách nhiệm.



Vì vậy, những người đến đây đãi vàng, đều là những người nay sống mai chết không biết thế nào.



Rõ ràng Trình Thiên Cát là khách quen ở đây rồi, anh vừa lên đến đảo, chỉ mới đeo một chiếc dây truyền chất liệu bằng sắt lên giữa cổ, lập tức có người đến tiếp đãi Trình Thiên Cát rồi: “Chào anh, anh đã đặt trước phòng khách sạn chưa?”



“Số 3, 3432.” Trình Thiên Cát trả lời: “Đây là bạn đi cùng với tôi.”



Người đó nhìn Thẩm Lục một cái, tuy bị dung nhan của Thẩm Lục làm cho rùng mình, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, rồi nói nhỏ: “Ok anh, em sẽ liên lạc với trụ sở ngay.”



Chờ sau khi người đó rời đi, Trình Thiên Cát mới giải thích với Thẩm Lục: “Những người đến đây, đều phải đặt trước phòng khách sạn. Phải đặt phòng trước, mới có tư cách lên đảo. Mỗi người có thể dẫn theo hai người đi cùng. Vì vậy, những người dù có quyền có thế đến mấy, cũng chỉ được dẫn theo hai vệ sĩ lên thôi.”



Thẩm Lục không kìm nổi hỏi: “vậy những người còn lại đâu?”



Trình Thiên Cát nhìn về phía xa bên kia nheo mày, rồi nói: “Anh nhìn thấy chưa? Bao nhiêu du thuyền như vậy, đều là chuẩn bị cho những vệ sĩ đó đấy! Họ chỉ được phép ở trên biển, không được phép lên đảo. Như vậy cũng là vì đảm bảo sự an toàn.”



Thẩm Lục nhìn theo hướng ánh mắt Trình Thiên Cát đang nhìn, trên biển có rất nhiều du thuyền lớn nhỏ đang đỗ ở đó.



Những du thuyền này đều là loại lượng thải nước lên đến mấy chục tấn, từ đó cho thấy, chủ nhân của hòn đảo này thật sự rất giàu có.




Khóe miệng Trình Thiên Cát hơi nhếc lên: “vậy chứng tỏ là anh có phúc đấy.”



“Là Tiểu Thất có phúc, cảm ơn anh, Thiên Cát.” Thẩm Lục nói rất nghiêm túc: “Cảm ơn anh đã chúc phúc và nhượng bộ.”



Mắt Trình Thiên Cát nhìn đi chỗ khác, nụ cười trên khuôn mặt trở nên không được tự nhiên lắm: “ài, đúng thật là, vẫn bị người khác nhìn ra tâm tư của mình, cảm giác này, thật sự là không tốt lắm. Nhưng mà, nếu người này là anh, tôi cũng không cần phải giấu giếm gì nữa. chỉ cần cô ấy hạnh phúc, là đủ rồi. Dù sao, tôi xuấn hiện muộn như vậy, trong lòng cô ấy đã có người khác rồi. Tôi dù có tốt đến mấy, cũng không còn tác dụng nữa. Có đúng không?”



Thẩm Lục cười gật đầu.



Đúng đấy. Trong thế giới tình cảm đúng là như vậy.



Một khi đã nhận định một người rồi, những người khác dù có tốt đến mấy, cũng không thể nào đi vào trái tim được.



Bởi vì, trái tim rất nhỏ bé, chỉ có thể để được một người.



Trái tim của mình cũng rất bé.



Một cuộc đời chỉ có thể yêu được một người.



Đã đặt Sùng Minh trong tim rồi, thì không thể đặt thêm bất kỳ ai nữa.



Sùng Minh, Sùng Minh, bây giờ anh đang ở đâu.



Anh có biết không, em rất lo lắng cho anh?



Tại sao anh không để em đối diện cùng anh?



Tại sao anh loại trừ em ra khỏi thế giới của anh?



Anh làm như vậy rõ ràng là đang bảo vệ em, nhưng anh có biết không?



Như vậy, sẽ càng khiến em tổn thương hơn.



Bởi vì, em muốn cùng anh đối diện với tất cả những khó khăn đó!