Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 94 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Thẩm Thất nói đi là đi.



Phùng Khả Hân có chút bất ngờ.



“Này, Thẩm Thất! Nếu cô đã đưa anh tôi tới thì cô không thể đi như vậy!” Phùng Khả Hân kêu lên: “Tuy tôi rất chán ghét cô, vô cùng chán ghét cô! Nhưng nhà họ Phùng tôi không phải người thích mắc nợ kẻ khác! Cô đã ứng trước bao nhiêu tiền thuốc thì tôi sẽ trả cho cô gấp đôi!”



Thẩm Thất dừng chân lại: “Không cần. Không đáng bao nhiêu cả, chờ khi nào tôi thiếu tiền thì cô trả lại tôi cũng được!”



Phùng Khả Hân tức giận đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó.



“Đây là ý gì? Khoe khoang cô nhiều tiền hơn tôi sao? Cũng chỉ là gả cho Hạ Nhật Ninh mà thôi, vậy mà đã dám đối đầu với tôi hả?” Phùng Khả Hân tức giận muốn đạp chân vào thùng rác bên tường, nhưng lại bị một tên vệ sĩ nhanh mắt giữ lại.



“Làm gì vậy? Anh cũng muốn đối đầu với tôi sao?” Phùng Khả Hân gầm lên.



“Tiểu thư, đây là sản nghiệp của nhà họ Hạ. Cô ở đây gây loạn sẽ truyền đến tai người nhà họ Hạ.” Vệ sĩ tận tình khuyên nhủ: “Hơn nữa bệnh viện tư nhân Khang Vũ có đội bảo vệ riêng của nó, cô ở đây làm loạn chúng tôi không thể đảm bảo sự bình yên cho cô được. Huống chi, đại thiếu gia vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật, lỡ như ảnh hưởng...”



Lúc này Phùng Khả Hân mới kiềm chế lửa giận, lập tức thoái ra khỏi sự khống chế của tên vệ sĩ.



“Thẩm Thất, chuyện này chưa xong đâu!” Phùng Khả Hân vung tay tức giận.



Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ đi tới, nhìn ngó xung quanh một lúc: “Ồ, phẫu thuật còn chưa xong sao người nhà của bệnh nhân lại đi rồi?”



Bác sĩ nói câu này xong khiến cho sắc mặt Phùng Khả Hân càng thêm tối sầm.



“Tôi mới là người nhà của bệnh nhân! Cô ta mà cũng xứng làm người nhà của tôi sao?” Phùng Khả Hân bất mãn nói: “Người nhà của Phùng đại thiếu gia sao có thể để cho người khác dễ dàng giả mạo được?”



Bác sĩ ngước mắt nhìn Phùng Khả Hân, từ tốn nói: “Vậy lúc bệnh nhân cần người nhà kí tên phẫu thuật thì cô ở đâu?”



“Tôi...” Phùng Khả Hân lập tức im lặng.



“May là bệnh nhân tới kịp thời, nếu không thì đã nguy hiểm tính mạng rồi. Hiện giờ chỗ bị thương đã được xử lý xong, tuy nhiên vẫn phải ở bệnh viện quan sát thêm một thời gian.” Bác sĩ tiếp tục nói: “Cô là người nhà của bệnh nhân, nhớ chăm sóc bệnh nhân cho tốt. Tiền viện phí còn lại nhớ nộp đủ.”



Nói xong câu đó, bác sĩ lập tức quay người rời đi.



Phùng Khả Hân bị liên tiếp hai người giáo huấn, không nói được gì, cô tức tới mức không khống chế được mà nổi cáu.



“Thẩm Thất đó không phải thích mạo danh người nhà sao? Sao lại bắt tôi ở đây chăm sóc người bệnh? Bảo Thẩm Thất đến chăm sóc là được rồi! Không phải công việc của tiện nhân là làm ba bốn cái chuyện này sao?” Phùng Khả Hân lập tức quay đầu nói với vệ sĩ: “Lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Thất, bảo cô ta đến hầu hạ!”



Mấy tên vệ sĩ nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.



Nói xong Phùng Khả Hân nổi giận đùng đùng quay đầu bỏ đi.



Đám vệ sĩ đều không dám rời đi, chỉ có hai tên vệ sĩ đi theo Phùng Khả Hân, còn lại đều đứng tại chỗ chờ Phùng Mạn Luân.




Thẩm Thất đến tận khuya mới mệt mỏi trở về.



Vừa vào cửa, Thẩm Thất đã thấy Hạ Nhật Ninh ngồi trên ghế salon trong phòng khách, uy nghiêm như đế vương.



Thẩm Thất sững sờ.



Không phải hắn nói sẽ rời đi vài ngày sao?



Sao bây giờ lại...



Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất, lo lắng trong lòng mới được đặt xuống.



Thấy gương mặt mệt mỏi của cô, không có dấu hiệu khóc lóc, Hạ Nhật Ninh mới thả lỏng một chút.



Nhưng thấy cô trở về muộn như vậy, Hạ Nhật Ninh lại cảm thấy rất tức giận!



“Tới đây!” Hạ Nhật Ninh lạnh lùng nói.



Thẩm Thất giật mình, lập tức đi qua.



Không đợi Thẩm Thất mở miệng, Hạ Nhật Ninh bất ngờ đứng lên, một tay kéo Thẩm Thất vào trong ngực, dùng sức xoa giữ gáy Thẩm Thất, ép gương mặt cô vào lồng ngực hắn.



Thẩm Thất nằm mơ sao?



Tình huống gì đây?



“Thật xin lỗi, tôi trở về muộn, để em chịu ấm ức rồi.” Hạ Nhật Ninh bất ngờ nói: “Tôi để cho người khác xử lý chuyện này rồi, ngày mai tin tức sẽ biến mất. Những kẻ muốn hại em cũng sẽ phải trả giá đắt!”



Thẩm Thất giật mình.



Hắn... đang an ủi cô sao?



Hắn... đang lo lắng cho cô sao?



Thẩm Thất ngơ ngác tựa đầu vào ngực Hạ Nhật Ninh, không vì lời nói của Hạ Nhật Ninh mà cảm động, ngược lại có chút hoảng sợ.



Hạ Nhật Ninh, nếu như trong lòng anh đã có cô gái khác, xin anh đừng đối xử tốt với em như vậy.



Nếu như anh chưa từng thích em, thì đừng đến gần em như thế...



Em sợ, em sợ em sẽ không làm chủ được chính mình mà yêu anh...