Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 97 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Đầu kia của điện thoại truyền đên tiếng thét chói tai: “Cuối cùng thì cậu cũng vẫn còn nhớ tớ!”



Thẩm Thất ôm trán nói: “Tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý không liên lạc với các cậu đâu, cậu cũng biết hoàn cảnh của gia đình tớ rồi đấy.”



Trần Thần thở dài một tiếng rồi nói: “Biết thì biết, bọn tớ cũng không có ý cười cậu, được rồi, thế ngày hội kỷ niệm thành lập trường cậu có tới không?”



Thẩm Thất liền nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh nghe thấy tiếng nói ở trong điện thoại thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.



Thẩm Thất liền nói: “Được, lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ tổ chức vào ngày nào?”



Trần Thần thông báo ngày tháng xong thì hàn huyên với cô thêm mấy câu rồi cúp máy.



Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh: “Tôi thực sự có thể đi à?”



“Đương nhiên rồi, đó là quyền tự do của em.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười yếu ớt đáp lời: “Người anh cưới là vợ chứ không phải là một con rối.”



Thẩm Thất cười thật lòng: “Hạ Nhật Ninh, cảm ơn anh.”



“Về nhà thôi.” Hạ Nhật Ninh khởi động xe rồi đưa Thẩm Thất về nhà.



Mặc dù sau đó cả hai người đều không nói gì thêm nhưng bầu không khí lại tốt đẹp lạ thường.



Thẩm Thất nhìn phong cảnh hai bên đường đang lùi về phía sau, xe hơi, người đi đường, dường như là mỗi người đều đang vội vàng quay về nhà.



Về đến nhà, bầu không khí vẫn tràn đầy sự dịu dàng và chờ mong như thế.



Trước đây, thì chuyện về nhà lại là cơn ác mộng với Thẩm Thất.



Nhưng mà hôm nay, cô cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng đó rồi, cuối cùng cô cũng có thể giống như những người bình thường khác, cuối cùng cũng có thể cảm nhận hai chữ tốt đẹp này rồi.



Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân gượng ép sai trái nhưng mà không thể không phủ nhận rằng Hạ Nhật Ninh đã cho cô một thế giới yên tĩnh và bình lặng.



Trong trang viên Cảnh Hoa, cô có đủ tự do.



Đối với một người nắm quyền quan trọng trong tay, một đế vương nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả đế quốc mà nói thì đây cũng coi như là cách bày tỏ rất tốt của hắn rồi.



Thẩm Thất cứ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài rồi suy nghĩ viển vông như thế.



Cô không hề phát hiện ra tốc độ xe đã chậm đi một chút.



Hạ Nhật Ninh đã chạy quá mức cho phép, lại còn chạy với tốc độ của QQ nữa.



Hạ Nhật Ninh đột nhiên không nghĩ tới việc bầu không khí tốt đẹp thế này lại kết thúc như thế.



Lần đầu tiên hắn cảm thấy sự trói buộc của ngôi nhà, đoạn đường về trang viên Cảnh Hoa quá gần. Mới nhất, nhanh nhất lại được thay mới, cung cấp miễn phí.



Nếu như có thể, hắn hy vọng rằng con đường này sẽ mãi mãi không có điểm cuối, thì hắn có thể cứ đi cùng với cô mãi như thế này.



Hạ Nhật Ninh dùng bàn tay thon dài điều khiển bánh lái, hắn nhìn thấy Thẩm Thất ngồi dựa vào lưng ghế nhẹ nhàng thiếp đi.




“Không phải hôm nay em còn phải đi gặp bạn học à? Sửa soạn xinh đẹp một chút rồi hẵng đi, thân là thiếu phu nhân của Hạ gia thì không thể để người khác vượt mặt được!” Hạ Nhật Ninh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thẩm Thất, quá đúng là thích đến tận xương tủy, hắn vươn tay nhéo nhéo chiếc mũi của Thẩm Thất: “Về sớm một chút nhé.”



“Ừm.” Trái tim của Thẩm Thất phảng phất nổi lên một làn sóng ngọt ngào, một cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh mà trước đây cô chưa từng có.



Cảm giác này kể cả Triển Bác cùng chưa từng cho cô.



Triển Bác thích các kiểu hoạt động bên ngoài, hầu hết thười gian của anh đều dành cho những hoạt động bên ngoài đó, cho nên là anh rất ít khi ở bên cô.



Yêu nhau nhiều năm như vậy nhưng thời gian bên nhau của họ còn chẳng bằng một phần mười thời gian anh dành cho các hoạt động bên ngoài.



Mỗi lần gặp nhau đều rất vội vàng.



Mặc dù công việc của Hạ Nhật Ninh rất nhiều và cũng rất bận rộn nhưng mà hắn đã cho cô một loại thể nghiệm khác hoàn toàn.



Một người vốn dĩ rất bận là lại có thể dành thời gian để ở bên cô.



Ăn sáng xong, Thẩm Thất liền sửa soạn, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.



Thẩm Thất vừa đi thì không lâu sau cô giúp việc liền đi đến báo cáo: “Thiếu gia, Thẩm phu nhân đến rồi, bà ấy muốn gặp thiếu phu nhân.”



“Ha ha, thú vị thật.” Hạ Nhật Ninh chớp chớp mắt, hắn nói: “Cho bà ấy vào, chờ tôi ở phòng phụ.”



“Vâng thưa thiếu gia.” Cô giúp việc nhận lệnh rồi rời đi.



Chỉ một lát sau,Thẩm phu nhân khóc sướt mướt đi vào, được dẫn đến phòng phụ.



Thẩm phu nhân rất bất mãn.



Bà ta đến tìm Thẩm Thất, thế mà Thẩm Thất lại để bà ta chở ở phòng phụ ư?



Cả đời này bà ta chưa bị ai đối xử như thế này bao giờ!



Tí nữa Thẩm Thất đến, bà ta nhất định sẽ khiến cho cô mất mặt!



Bà ta sẽ dạy cho cô biết thế nào là phép tắc!



Thẩm phu nhân đang thầm oán trách thì Hạ Nhật Ninh từ bên ngoài bước vào.



Thẩm phu nhân nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau thì bỗng nhiên quay người lại, giơ tay đánh người theo thói quen.



Nhưng mà tay của Thẩm Phu nhân vừa giơ lên, vẫn chưa kịp hạ xuống thì bỗng nhiên phát hiện người đang đến không phải là Thẩm Thất mà là Hạ Nhật Ninh.



Thẩm phu nhân giật nảy mình, vội vàng thay đổi vẻ mặt từ giận dữ sang tươi cười ngay.



Bàn tay đang giơ lên cũng thay đổi từ động tác bạt tai sang động tác vuốt tóc.



“Nhật Ninh, sao con lại ra đây? Tiểu Thất đâu?” Thẩm phu nhân bỗng chốc sắm vai thành một người mẹ hiền lành như nước.



Sao Hạ Nhật Ninh có thể bỏ qua vẻ mặt gượng gạo và diễn xuất tệ hại như vậy chứ?