Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 979 :
Ngày đăng: 13:42 30/04/20
Sau khi Thẩm Tứ dẫn Tư Y Cẩm rời khỏi trang viên Cảnh Hoa, hắn nhanh chóng lái xe đến S.A.
Đồ của Thẩm Thất rất dễ tìm, Tư Y Cẩm nhanh chóng tìm thấy được.
Nhưng Thẩm Tứ còn phải mua đồ cho Thẩm Duệ nữa, mà món đồ đó lại không dễ tìm.
Thẩm Thất lại không nói rõ đồ đó mua ở đâu, mua loại nào và màu gì nên phải tìm mãi.
Dù sao bữa tối cũng ăn hơi no, vừa hay đi ra ngoài để tiêu hóa một chút cũng được.
Tư Y Cẩm lặng lẽ đi dạo quanh mua đồ cùng Thẩm Tứ. Thẩm Tứ cũng không vội cứ như chậm rãi bước đi.
Hai người cũng không nói chuyện với nhau cứ đi về phía trước như vậy.
Thẩm Tứ đi trước, Tư Y Cẩm theo sau.
Cứ đi như vậy, đột nhiên Thẩm Tứ dừng bước lại. Tư Y Cẩm đang mải suy nghĩ nên đã dụng đầu vào người hắn.
“Tôi xin lỗi.” Tư Y Cẩm lập tức nói: “Tôi không để ý, không biết anh đứng lại rồi.”
Tư Y Cẩm nhanh chóng lùi về sau vài bước nhưng sau lưng lại có người đang trượt ván tiến lại gần, bất giác cô lại lùi vài bước về phía hắn.
“Cẩn thận chứ!” Thẩm Tứ xoay người kéo Tư Y Cẩm lại, dùng lực kéo cô vào trong lòng mình.
Có một cậu thanh niên mười tám tuổi chạy đến đạp lên chiếc ván trượt rồi lướt qua.
Lúc lướt qua Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm, cậu thanh niên kia vui vẻ đến mức huýt sáo một tiếng.
Khoảnh khắc hai người ôm nhau, họ rõ ràng đều nghe thấy tiếng trái tim đối phương đang đập loạn lên.
Cơ thể Tư Cẩm Y chợt cứng đờ.
Thẩm Tứ vừa dứt lời, liền đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Tư Y Cẩm.
Ngón tay mang theo độ ấm, cũng mang theo chút dịu dàng cứ như vậy truyền đến Tư Y Cẩm.
Tư Y Cẩm hơi hoảng hốt, định cự tuyệt lại. Nhưng không ngờ Thẩm Tứ dùng lực ở tay lập tức ôm lấy cô.
Tư Y Cẩm từ chối mấy lần thì nhận thấy hắn sẽ không để cô thoát ra, nên cô chỉ có thể để mặc Thẩm Tứ ôm lấy mình.
Nhịp tim Tư Y Cẩm đập rất nhanh.
Cô chỉ có thể kiên cường cố giữ bình tĩnh rồi mở miệng nói: “Thẩm Tứ tiên sinh, anh đang đùa à?”
“Gọi tôi là Thẩm Tứ hoặc là A Tư!” Thẩm Tứ chân thành nói: “Tôi không thích em gọi anh là Thẩm Tứ tiên sinh! Đó là cách xưng hô chỉ dành cho người ngoài. Em không phải người ngoài!”
Tim Tư Y Cẩm bỗng thắt lại.
Cô không phải người ngoài sao?
Vậy là gì chứ?
Người trong nhà sao?
Tâm trạng cô bỗng hoảng loạn cả lên.
Không, sao có thể!
Cô không thể để chuyện này vượt quá khả năng khống chế của cô được.
Như vậy quá nguy hiểm.