Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 27 :
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Mời cô ấy ăn
Tô Tố khuôn mặt đỏ bừng.
Biết rằng đạo diễn Phạm Lãi đang trong phòng thay đồ bên cạnh, cô căm hận vì lúc nãy không lẻn vào trong cho rồi.
Thật khó khăn khiến Tiêu Lăng rút lui, cô nhanh chóng với tay ra đẩy anh ra. "Được rồi, anh nên đi đi."
Tô Tố nghẹn ngào.
Thôi xong rồi, đạo diễn sẽ nghĩ rằng cô đang che giấu điều gì đó, nên mới có vai diễn này.
Cuối cùng, Tiêu Lăng cũng bị đuổi cổ đi, và Phạm Lãi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Tô Tố cúi đầu và không dám nhìn anh.
Phạm Lãi nhìn chăm chú vào Tô Tố.
Dám kéo số điện thoại của Tiêu Lăng vào danh sách đen, mà còn dám mắng Tiêu Lăng không phải đàn ông... cho dù ông suy sét thế nào Tố Tố không giống như đang được nâng đỡ.
Anh nhìn vào khuôn mặt vóc dáng đầy đặn của cô, và trong lòng đã hiểu.
Nếu anh ta có thể trẻ lại hai mươi tuổi, thấy một người phụ nữ xinh đẹp như thế cũng1bị cám dỗ.
Thật không dễ dàng gì cho cô, khi vẫn kiên quyết giữ nguyên ý chí trước thế lực mạnh mẽ đàn áp của Tiêu Lăng.
Phạm lãi lượn mắt nhìn Tô Tố đang cắm đầu nhồi nặn áo choàng của mình, và trợn mắt nhìn. "quần áo sắp bị cô nhào nát rồi kìa."
Tô Tố nhanh chóng buông lỏng quần áo của mình và rụt rè nhìn Phạm Lãi.
Đạo diễn... đây chắc chỉ hơi bực bội, tức giận, hay rất tức giận?
"Tôi không phải một con hổ, nhìn xem có thật đáng sợ vậy sao?" Phạm Lãi mặt bình thản vỗ vai cô "Được rồi, mau ra ngoài đóng phim thôi"
Nói xong Phạm Lãi dẫn đầu bước ra khỏi phòng hóa trang trước.
Tô Tố có chút bất ngờ.
Như vậy là xong chuyện rồi sao?
Mộ Bạch nhìn cô mỉm cười lại sửng sốt.
Tô Tố hồi ở trường rất ít cười, thường tỏ vẻ đẹp đẽ băng đá khó gần, và đây là lý do anh không dám tiếp cận Tô Tố.
Anh không ngờ tính cách của cô ấy lại tốt đến vậy.
Mộ Bạch có chút hối tiếc.
Biết vậy anh đã sớm tiếp cận cô.
Anh bắt lấy tay cô, "Tên tôi là Mộ Bạch!"
Ngón tay dài thon thả, bàn tay trắng nõn nà, mịn màng mềm mại như lụa bắt lấy tay anh, Mộ Bạch cảm thấy lân lân, bối rối đến quên buông tay cô.
Tô Tố cảm thấy ngại ngùng.
Cô ấy cảm thấy người đứng trước mặt mình như bị cứng đơ, có vẻ ngốc nghếch?
Tuy nhiên, ấn tượng của cô về Mộ Bạch vẫn không tệ.
Cô bèn rút tay về.
Mộ Bạch chợt bừng tĩnh, xấu hổ, e thẹn buông tay cô, vô tình chạm vào lòng bàn tay cô, lòng bàn tay bị ẩm ướt, Mộ Bạch chỉ nghĩ cô bị căng thẳng, nói nhỏ với cô, "treo dây cáp rất cực, nhưng rất an toàn, các bậc thầy đạo cụ đã kiểm tra hết rồi"
"Tôi hiểu rồi." Tô Tố mỉm cười với anh.
Để đảm bảo an toàn khi đai cáp treo, thì cáp treo phải được kiểm tra rất nhiều lần.
Lòng bàn tay chảy mồ hôi không phải vì căng thẳng, mà là bị nóng nực.
Trong phòng thu hình không có gắn máy lạnh, đang lại là mùa hè, trên người quần bó chặt, và mặc dù lộ tay lộ chân toàn thân vẫn tuông mồ hôi.
Nhân viên công tác đã lắp dây cáp treo vào người cô, sẽ sớm bắt đầu ghi hình, tất cả nhân viên đã sẵn sàng, Mộ Bạch nhìn Tô Tố tập trung vào chuẩn bị ghi hình, anh tỏ vẻ lo lắng.
sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội làm quen với cô ngày hôm nay, Mộ Bạch vươn dài rộng cổ ra và nói với cô câu cuối cùng.
"Tô Tố ơi, sau khi quay xong cảnh hôm nay, tôi có thể mời cô ăn tối được không?"