Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 4 :
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Phải chăng anh muốn trốn tránh trách nhiệm?
Tô Tố vô thức quấn chặt chăn lại, cô nằm co rút trên giường mắt cảnh giác trợn nhìn Tiêu Lăng.
Cô trông có vẻ ngạc nhiên.
Cô nghĩ rằng người đàn ông đứng trước mặt cô như một gã sở khanh vậy. Cô cảm thấy giống hình ảnh của Triệu Tổng, người đàn ông bụng bia đầu hói, nhưng cô không thể ngờ rằng người đàn ông này lại thanh tuấn như vậy.
Vào lúc này, Tiêu Lăng đã tắm xong và chỉ khoác lên chiếc áo choàng tắm màu trắng. Làn da màu nâu, nó như hiện rõ trên nét mặt nghiêng góc cạnh của anh, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng, như muốn đóng băng ai đó mỗi khi nhìn vào.
Đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ!
"Anh là ai?"
"Tối qua vừa leo lên giường với tôi, nay lại trở mặt không nhận ra tôi sao?"
Tiêu Lăng khoanh tay trước ngực, hiên ngang đứng nhìn Tô Tố. Ánh sáng ban mai soi vào người cô, như phủ một lớp màu ngọc óng ánh, cô quấn lấy chăn, nhưng vẫn lộ ra bờ vai thanh mảnh. Trên bờ vai ấy hiện rõ dấu hôn, mái tóc quăn rối bời sau một đêm ngủ dậy, cũng bởi vì vừa tỉnh giấc nên đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Anh ta phát giác, đứng sựng người nhìn cô, bỗng toàn thân anh ta như nóng rực lên.
Tiêu Lăng nheo mày, nhanh chóng ngồi xuống bộ ghế sofa bên cạnh, che giấu đi vẻ mặt thất vọng của mình.
"Có thật là cô không nhớ ra tôi không?"
Đêm hôm qua, anh vẫn luôn nghĩ tới người phụ nữ quen thuộc này.
Năm năm trước, giống tình huống tương tự ngày hôm qua, và cũng trong khách sạn này. Anh nằm ngủ say giấc trong phòng, giữa đêm hôm bỗng nhiên có một người phụ nữ say xỉn xông thẳng vào phòng, liền leo lên giường anh nằm.
Vào thời điểm đó, tâm trạng của anh đang rất tồi tệ, cộng thêm người phụ nữ đưa tay choàng ôm anh, nên anh không thể cự tuyệt, liền nhào vào lòng cô.
Đâu biết rằng sau lần gặp mặt đó cô ấy lặng mất tăm, chỉ nhìn thấy vài tờ tiền giấy đỏ đặt trên đầu tủ cạnh giường.
Giờ đây anh vẫn nhớ và hận rằng không biết được lý do tại sao người phụ nữ ấy lại có thể nhìn say về mình.
Anh đường đường là chủ tịch một tập đoàn Hoàn Vũ có danh tiếng, mà giờ bị xem như một trai bao khốn khiếp thật.
Lúc đó, anh thật sự háo hức muốn tìm ra người phụ nữ ấy, nhưng do công việc quá bận rộn nên đành gác lại, sau này dần dần quên bẵng đi.
Hiện tại người phụ nữ này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, vả lại hoản toàn không nhớ đến anh.
"Có muốn được trợ giúp không?"
Tô Tố quay đầu lườm qua Tiêu Lăng đang khoanh tay trước ngực trừng trừng nhìn cô. Cô hờn dỗi trợn mắt nhìn anh ta một cái, "tôi không cần!"
Cô đã khó khăn lắm mới mặc xong bộ quần áo.
Mặc xong đồ, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh tắm gội.
Khi nhìn thấy bóng dáng người xuất hiện trong gương, cô thật sự rất tức giận, liền mắng mỏ.
"Đồ Khốn kiếp!"
Vì đây là cái váy vai xéo ít vải, dấu hôn trên cổ càng hiện rõ ràng hơn, thế thì làm sao mà về nhà được, làm sao nhìn mặt con cái!
Cô liền tắm vội, vừa bước ra liếc nhìn không biết tự lúc nào, Tiêu Lăng đang dựa vào cánh cửa phòng tắm, mặt không chút biểu cảm ngây người nhìn cô.
"Tránh ra!"
"Người phụ nữ kia, tôi khuyên cô, nói chuyện lịch sự tí!" Tiêu Lăng giọng lạnh lùng nói.
Người bên trong nhà tắm bèn cúi đầu xuống.
Tô Tố ngước gương mặt nhỏ nhắn lên cười giả tạo, "Quý ông này, xin tránh qua một bên, bây, giờ, tôi, muốn, về, nhà!"
Tiêu Lăng ung dung chặn cửa lại, "Không được"
Tô Tố phẫn nộ nhìn anh, "Anh lại muốn gì nữa chứ!"
"Câu này đáng lí tôi hỏi cô mới phải, quí cô này, cô đã lợi dụng tôi xong giờ lại muốn bỏ đi xong chuyện à, làm gì có chuyện dễ dàng như thế."
Tôi như vầy lại đi lợi dụng anh?
Tô Tố tự chỉ vào mặt và hét lớn, người như vậy thật không biết xấu hổ, thực ra trong hai người rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt thòi đây!
Nhưng bây giờ cô đang gấp, cô muốn lập tức về nhà thực hiện quyền nuôi con, không còn kiên nhẫn gây gỗ với anh ta nữa, "Rột cuộc bây giờ anh muốn gì nào?"
"Đường đường đã ngủ với tôi, giờ lại muốn trốn tránh trách nhiệm sau?"