Lấy Vợ Phải Lấy Nhàn

Chương 10 :

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Sau này, Hi Khang biến nhà mình trở thành kí túc xá, còn khoảng thời gian còn lại thì cắm rễ ở nhà Tiểu Trư. Mẹ Hi Khang muốn gặp mặt con cũng không dễ, trong lòng thấy hối hận, lúc nha đầu kia mới đến không nên lãnh đạm với nó như vậy. Ai biết tiểu tử thối kia thương xót nha đầu kia như vậy, bây giờ tốt rồi, con trai mình cũng sắp biến thành người ngoài. Cũng không nên hung dữ với con như vậy, nhỡ đâu làm cho anh chịu không trở nhà. Điều đáng được ăn mừng duy nhất là, nha đầu kia ở nhà một thời gian không dài. Aizz, kì nghỉ đông sẽ mau qua!



Hi Khang sau khi xâm nhập vào Lâm gia thì nhận ra, nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp có một đôi tay ma thuật thần kỳ, thức ăn bình thường vào tay dì ấy chuẩn bị sẽ trở nên ngon vô cùng. Chuyện nhà cũng là một cái bọc, cái gì cũng được xử lý sạch sẽ, chỉnh tề.



Mà nhìn lại Tiểu Trư, cô bé cũng có một đôi tay ma thuật, song đáng tiếc lại là đôi tay ma quỷ, nấu ăn thì trừ vị mặn ra thì thường không ra cái vị gì, tương lai anh chắc chắn sẽ có một người vợ mặn đây. Điều quan trọng là bất kể vật gì trải qua bàn tay cô cũng sẽ mất tích không dấu vết, sáng sớm thấy nhà cô còn rất chỉnh tề, sau đó nếu có dịp vào xem sẽ thấy Tiểu Trư thường xuyên phải đi tìm đồ, khi thì là không thấy điều khiển từ xa, một lát nữa thì không biết cốc nước đặt tới chỗ nào… Đợi đến buổi tối cha mẹ của cô tan việc, căn nhà cơ bản đã giống một bãi chiến trường. Sau này Hi Khang nhìn không được cũng tham gia tìm kiếm, tìm ở chỗ nào đó cô nhớ, cũng tìm vật bị mất tích.



Có một ngày nhạc mẫu đại nhân về nhà phát hiện trong nhà đã sớm chỉnh tề thì thấy cực kì khiếp sợ, cơ hồ đã nước mắt ngắn nước mắt dài nói với Hi Khang: “Hi Khang, con nhất định phải cưới Tiểu Trư nhà dì đó, con là người thứ hai sau dì ứng phó được với cảnh Tiểu Trư quấy rối người ta, chỉ có gả nó cho con, dì mới không cần lo lắng cho tương lai của nó, cho dù ở chuồng heo. Con yên tâm, dì và chú Lâm những năm này cũng tích góp được một chút tiền, còn có tiền lương của chúng ta, trừ cuộc sống của mình, chúng ta cũng có thể nuôi hai con. Con ngại việc nhà quá mệt thì đừng có đi làm, để cho Tiểu Trư ra ngoài làm ra tiền nuôi con.”



“Bà xã, này này, anh đói bụng lắm rồi đấy, nhanh đi nấu cơm đi.” Nhạc mẫu đại nhân đi rồi, nhạc phụ đại nhân xin lỗi Hi Khang nói: “Hi Khang đừng nghe dì con nói nhảm, là đàn ông phải có sự nghiệp. Việc nhà, bây giờ nhiều công ty môi giới như vậy, thuê người là tốt rồi. Chú nghĩ con sẽ không bởi vì vậy mà không cưới Tiểu Trư nhà chú đấy chứ?”



Nhìn ánh mắt khẩn cầu của nhạc phụ đại nhân, Hi Khang vội vàng tỏ thái độ, “Không đâu ạ, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, con cũng không cần tìm người giúp việc.”



Nhạc phụ đại nhân yên tâm vỗ vai Hi Khang, “Hi Khang, chú tin tưởng con là một người biết giữ chữ tín, Tiểu Trư nhà chú giao cho con vậy.” Bộ dáng kia thế nào cũng thấy giống như đang muốn tâng bốc Hi Khang.



Cảm thấy thái độ của nhạc phụ nhạc mẫu có chút khả nghi, chẳng lẽ Tiểu Trư có thiếu sót gì không thể cho ai biết sao? Hi Khang đi đổ nước thay Tiểu Trư rồi trở về phòng. Quan sát Tiểu Trư từ đầu đến chân cẩn thận một lần, rất tốt a? Mắt mũi chẳng thiếu thứ gì, có thể nhìn thấy không có cả vết sẹo nào trên da. Chẳng lẽ bị quần áo che đi? Ôm lấy Tiểu Trư trước máy vi tính, cọ cọ tóc mai, lặng lẽ đưa tay vào trong quần áo cô dò tìm.



“Bộp” bị đánh một đòn nghiêm trọng, “Tế Khang thối, đừng có động dục, dừng lại cho tớ.”



Trộm thành thất bại! Tiểu Trư nhìn vẻ ngoài tùy tiện, nhưng từ trong xương lại rất truyền thống, phòng thủ còn rất tốt. Mặc dù kinh ngạc, Hi Khang thật ra cũng thấy vui. Dáng vẻ này khi cô ra ngoài khẳng định cũng sẽ không làm loạn, mình có thể yên tâm.



***
Thật không biết này Tiểu Trư lớn lên như thế nào nữa? Nhạc mẫu đại nhân thần kì ơi, từ nay về sau con nhất định sẽ cúng bái dì, có thể nuôi con heo nhỏ này lớn như vậy, còn nuôi rất mập thì phải là người công lực thâm hậu cỡ nào!



Ở thành đô mấy ngày đó, Hi Khang bắt tay vào việc dạy Tiểu Trư sắp xếp quần áo và vật dụng từng thứ từng thứ vào tủ quần áo, giúp cô phân loại sửa sang đồ đạc trên giường lại thật tốt, giúp cô có không gian đầy đủ cho giấc ngủ. Vừa nhờ cậy các dì ở kí túc xá giám sát và quan tâm đến Tiểu Trư. Anh còn để lại cho các nữ sinh khác ấn tượng về chàng trai tuyệt thế, cùng lúc thì ngày nghỉ cũng chấm dứt.



Ở trạm xe lửa ở thành đô, Hi Khang vẫn không yên lòng, tình cảm thâm sâu, nói với Tiểu Trư: “Tiểu Trư, sau này đừng vứt đồ lung tung ở trên giường được không? Vừa nghĩ tới cuộc sống của cậu gian khổ như vậy, tớ không an tâm. Cậu coi như là vì tớ, đừng để cho tớ lo lắng có được hay không?” Mở to mắt cầu khẩn nhìn cô, Tiểu Trư thích mềm không thích cứng, bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu rốt cục không tình nguyện gật đầu.



Trở lại Thượng Hải, mang cả đặc sản về cho nhạc phụ nhạc mẫu, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ rất thấp thỏm. Rốt cuộc anh đã hiểu lúc ấy vì sao nhạc mẫu lại phản đối anh đi thành đô, nói thật, nếu như không phải từ bé đã sống với Tiểu Trư, bệnh tình đã nguy kịch không có thuốc giải, nhất định anh sẽ có khả năng bị hù dọa mà chạy biến. Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ nói vận mệnh đã định: cám heo là cho heo ăn.



Nhạc mẫu đại nhân xúc động nói: “Ôi, vất vả cho con rồi.”



Cuối cùng đã có người thấy được cực khổ của mình, nhạc mẫu đại nhân lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài, “Hi Khang, con thật là một đứa trẻ tốt, con còn cần Tiểu Trư nhà dì nữa không?”



Cho dù không muốn, thấy nhạc mẫu đại nhân như vậy cũng không đành lòng cự tuyệt, mang theo khẳng khái hy sinh quyết tâm gật đầu: “Cần!”



Nhạc mẫu đại nhân rốt cuộc rơi lệ, nhạc phụ đại nhân khóe mắt cũng có chút ướt át: “Hi Khang, quả nhiên chú không nhìn lầm con.” Chú Lâm những tưởng phải nuôi con gái cả đời, không nghĩ tới lại có người cần cô, lại là một chàng trai ưu tú như thế. Ô ô, thật kích động, nước mắt đàn ông không dễ rơi, chú nhịn xuống, ít nhất chờ con rể ngoan đi rồi mới khóc, ô ô, thật là quá cảm động .



Sau này mỗi lần gặp nhau, Hi Khang cũng xem giường Tiểu Trư một chút, thấy trên giường cô trống trơn mới có cảm giác yên tâm. Trong lòng cũng có chút đắc ý mơ hồ, nhạc mẫu đại nhân cải tạo mười mấy năm cũng không thành công lại khinh địch như vậy, còn mình đã làm được, tình yêu vạn tuế!



Mà sự thật là, Hi Khang vừa đi, Tiểu Trư lại đổi lại giường ngủ, đổi đến một nơi xa xôi hẻo lánh. Vừa xin nhân viên kí túc xá một bữa tối thịnh soạn, anh bố trí tai mắt ở tất cả trận tiền đều không thành công. Chiếc giường mà Hi Khang nhìn thấy là của người khác.