Lấy Vợ Phải Lấy Nhàn
Chương 4 :
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Trong kì thi cuối cùng, có lẽ Hi Khang phải chịu những rắc rối khi dính đến Tiểu Trư mà sút hơn một chút, kém 0.5 điểm thôi mà mất đi danh tiếng đệ nhất thủ khoa liên tiếp từ khi vào trường đến nay. Người vô địch mới là Lâm Tiểu Trư.
Không có thiên lý! Tiểu Trư ngày nào cũng cùng những đứa bé kia trèo tường, nghịch đất, chọi tổ chim, cũng không thấy cô học hành hẳn hoi, vì sao mà còn cao điểm hơn anh trong cuộc thi toàn quốc vậy?
Mẹ anh cũng tỏ vẻ hoài nghi, “Con bé nhà họ Lâm có ăn gian hay không vậy?” Mẹ vẫn mang ấn tượng rất xấu từ lần đầu tiên gặp Lâm Tiểu Trư.
Mặc dù không phục, Hi Khang vẫn là vuốt lương tâm giải thích thay Tiểu Trư, “Không đâu mẹ ạ, cậu ấy chưa bao giờ làm chuyện này.”
Cha đứng một bên âm thầm thở dài, lên tiếng bổ sung: “Ban đầu lão Lâm chính là như vậy, cũng không nhìn thấy tài năng thật, tẩm ngầm tầm ngầm mà đứng đầu cuộc thi, thật sự là khiến người ta tức chết. Aizzz, di truyền đó!”
Mẹ vẫn không tin chất vấn: “Lão Lâm thật sự lợi hại như vậy sao? Em thấy chú ấy rất khờ.”
“Dĩ nhiên là thật.” Mặc dù rất mất mặt, cha vẫn quyết định nói thật, “Đầu tiên thì bọn anh cũng không tin, không phục lắm, còn vắt chân lên cổ làm việc, cuối cùng rất lâu sau vẫn không đuổi kịp, cuối cùng mới phải thừa nhận quả thật là có ‘thiên tài’. Có đôi khi người phải theo mệnh.” Aizzz, chuyện cũ nghĩ lại mà buồn!
Hi Khang cũng nói: “Lâm Xảo Tiêm cũng rất thông minh, trong lúc giải đề thường xuyên có cách giải tắt, có khi đem so sánh với cách của thầy dạy còn nhanh hơn. Hơn nữa cậu ấy cũng rất kiêu ngạo, coi thường những chuyện lén lút chó má kia.”
“Ừhm, nó chỉ cần di truyền một nửa thông minh của cha nó cũng đủ để ứng phó hết trung học khóa thứ nhất.” Cha khen ngợi rồi nhìn con, không chửi bới người khác sau lưng, thật không tệ.
Hi Khang nhớ kĩ lời nhận xét của cha về thiên tài, cũng không chịu thua cầm sách, “Bây giờ con sẽ đi đọc sách ngay, con không tin không thể vượt qua cậu ấy.”
Cha cười khuyên anh: “Hi Khang, con cũng đừng cố quá, vận khí con coi là tốt, tài mới dùng được có nửa phần, cố gắng sẽ vượt qua. Con có biết trước ngày trước chú Lâm cũng phải vượt qua chúng ta bao nhiêu bài kiểm tra không? Số lẻ cũng tới hai con số đấy. Cần mẫn đó mới là lớn, lão Lâm là đối thủ lợi hại nhất mà đời này cha gặp phải, cha thua cũng tâm phục khẩu phục.”
Hi Khang nghe đến tròn mắt, chú Lâm lợi hại như vậy sao? Lại có thể khiến một con người kiêu ngạo như cha có thể thản nhiên thừa nhận tài nghệ không bằng người ta.
Mẹ vẫn không tin như cũ, “Không thể nào, lão Lâm lợi hại như vậy sao lại đi chịu sống trong một cái huyện thành nhỏ nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn đi làm cấp dưới cho anh.”
(*Lôi công công: Thần sấm sét)
“Lúc nãy tớ không cho cậu mua, cậu tự mình giải quyết đi.”
“Này, cậu không nhìn thấy lòng tốt của tớ à, tớ mặc kệ, đây là nhiệm vụ của cậu.”
“Cái này gọi là cậu ép mua ép bán!”
“Tớ vừa tịch thu tiền của cậu, cái này gọi là vô tư kính dâng.”
… Hai người vẫn ầm ĩ đến khi xiếc thú bắt đầu, những thứ đồ ăn vặt kia cuối cùng vẫn vào trong bụng Hi Khang. Thật ra thì mùi vị cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không có vấn đề lớn gì, cho nên Hi Khang không còn tức giận như trước. Chỉ là Tiểu Trư kia có thể ăn rất nhiều, vừa vào bàn đã đi mua hai bịch bắp rang bơ, không nói câu gì đã bắt anh nhận một bịch.
Chương trình xiếc thú bắt đầu, người bay trên không trung, làm xiếc trên dây, thuần phục hổ… Tiết mục rất đặc sắc, hai người thỉnh thoảng ngạc nhiên ồ lên.
Sau đó ông Clown ôm một con chó nhỏ lên sân khấu, con chó nhỏ rất không nghe lời, Ông Clown làm dáng vẻ tức giận, muốn trừng phạt con chó nhỏ. Ông ta đè con chó đang giãy dụa, trói một cây gậy trúc trên người nó, ở đầu câu gậy trúc thắt một khúc xương, xương huơ huơ trước mặt, con chó vồ vập nhưng vẫn không ăn được. Con chó đuổi theo xương, chạy, vẫn không đuổi kịp khúc xương kia, Ông Clown ở một bên cười lăn lộn.
Cả rạp xiếc bởi vì con chó nhỏ ngu xuẩn cùng trò của ông Clown mà cười vui, Tiểu Trư cũng cười ngửa tới ngửa lui. Chỉ có Hi Khang cười mấy tiếng rồi không cười nổi nữa. Anh thấy mình đều ở phía sau Tiểu Trư, vì 0.5-2 điểm chênh lệch kia mà cố gắng, nhưng vẫn không thành công, không phải giống con chó nhỏ kia sao?
Hi Khang vô cảm quay đầu nhìn Tiểu Trư cười vô cùng vui vẻ, trong lòng không khỏi nghĩ rằng “Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng*”. Nhưng nếu không có Tiểu Trư, giữ cái danh đệ nhất kia còn có thể sung sướng sao? Ai mà biết được?
(*Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng
Chu Du tự Công Cẩn là khai quốc đại công thần có công cực lớn trong việc giúp nhà họ Tôn lập nên Đông Ngô. Ông là người yêu âm nhạc, lễ phép khiêm tốn, nhưng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ông bị mô tả như một đứa trẻ ngô nghê và nóng tính, bị Gia Cát Lượng chọc tức 3 lần đến chết. Nhà văn còn viết một câu khá nổi tiếng rằng trước khi chết Chu Du phẫn uất mà than: “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng?” Câu này không có thật. Trong bộ “Tướng Soái Trung Quốc Toàn Truyện” của các tác giả Trịnh Phúc Điền, Khả Vĩnh Tuyết và Dương Hiệu Xuân có ghi: “đó là lời lẽ của nhà văn, hoàn toàn không đáng tin”. Nhưng câu nói nổi tiếng trên vẫn được lưu truyền và mang ý nghĩa nói lên nỗi niềm uất ức của một người khi nhận ra rằng “Núi cao còn có núi cao hơn.”).