Lấy Vợ Phải Lấy Nhàn

Chương 6 :

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Từ nay về sau căn cứ vào đạo nghĩa, Hi Khang chẳng bao giờ buông tha, luôn muốn cứu vớt Lâm Tiểu Trư, Lâm Tiểu Trư cũng vẫn ‘thủ’ rất vững lý tưởng của mình.



Hi Khang tận tình khuyên bảo, “Tiểu Trư, cậu không thể để mình như vậy, mau đi học đi, cậu phải biết suy nghĩ nhiều cho tương lai chứ…”



“Tế Khang thối! Cậu đừng có làm phiền tớ có được hay không? Tớ không muốn nghe cậu niệm kinh nữa.” Tiểu Trư bịt hai tai không nghe, không nhịn được chen chân vào đá anh một cái.



Hi Khang rất nhanh nhẹn tránh thoát khỏi móng heo, sau đó trở tay vỗ lên đầu heo, hy vọng có thể vỗ tới suy nghĩ đấy của cô, “Cái đầu heo của cậu mau tỉnh táo lại cho tớ!” .



Bị vỗ vào đầu, Tiểu Trư lập tức giương nanh múa vuốt nhào đầu về phía trước, “Tế Khang thối, tớ phải nói cho cậu bao nhiêu lần nữa, không cho cậu vỗ đầu của tớ.” Lúc này Hi Khang không phí sức trốn, biết điều một chút để cho cô bắt được tay, nhìn cô cắn tay mình. Tiểu Trư rất dai, chịu đựng cái cắn này để tránh sự tàn nhẫn hơn. Cô cắn cũng là tượng trưng, dù sao cũng không đau.



Sau đó Hi Khang căn bản lấy một phần chữ “Dật” kết hợp của lao dật*, sau khi đọc sách mệt mỏi phải đi cứu vớt Tiểu Trư một chút, mỗi khi trở lại tinh thần gấp trăm lần, so sánh với uống Melatonin** còn tốt hơn.



(*lao động và an nhàn)



(**Melatoni: là một hoocmon tồn tại tự nhiên ở hầu hết các động vật, bao gồm cả con người, và một số sinh vật sống khác, kể cả rong, đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì nhịp sống bình thường của một số chức năng sinh lý, tạo ra nhiều hệ quả sinh học, kiểm soát và chống oxi hóa mạnh)



Chí ít cũng có chút đáng giá an ủi chính là, trải qua sự dai dẳng của Tế Khang và bản thân cô cố gắng, thành tích của cô cũng không giảm xuống thái quá.



Không lâu đã đến học kì II lớp mười hai, Hi Khang đã sớm nuôi dưỡng lý tưởng, chính là vào trường học cũ của cha – đại học Phục Đán. Mà Tiểu Trư luôn ở dáng vẻ ‘cà lơ phất phơ’*, nói là mặc cho số phận. Hi Khang vẫn coi việc cứu vớt Tiểu Trư là nhiệm vụ của mình, lúc nào cũng giảng đạo lí với cô. Mỗi ngày chỉ cần bắt được cơ hội lại bắt đầu oanh tạc.



(*cà lơ phất phơ’: chẳng quan tâm đến chuyện gì)



Ở trên đường đến trường, Hi Khang khuyên Tiểu Trư: “Tiểu Trư, cậu không chuẩn bị thi đại học, chuẩn bị tìm việc đàng hoàng, cậu muốn sau này làm công việc thấp kém à?”



Tiểu Trư lườm anh một cái: “Cái gì gọi là công việc thấp kém? Cậu kỳ thị nghề nghiệp à? Thầy giáo không dạy cậu công việc không phân cao thấp sao? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên*, cậu không biết sao? Công việc gánh phân đó Thời Truyền Tường** còn…”



(* trạng nguyên: nhân tài, người ưu tú)
***



Mẹ Tiểu Trư nghe chuyện này sau nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu Trư, con thật sự chuẩn bị thi Phục Đán sao? Con không ngồi ăn rồi chờ chết nữa sao?” (Hi Khang cố gắng nhiều năm rốt cục đưa biệt danh Tiểu Trư mở rộng đến Lâm gia.*lời tác giả*)



“Lông bông thôi ạ, thi đỗ Phục Đán chỉ là lông bông thôi!”



“Nếu là lông bông, tại sao còn cố gắng thi đậu Phục Đán?”



“Cũng tại Tế Khang thối, nếu con không đồng ý với cậu ta thi vào Phục Đán, con chưa kịp lông bông, sẽ bị cậu ta làm phiền chết. Hừ, cậu ta không để cho con sống yên ổn, con sẽ thi đỗ Phục Đán, ngày ngày tỏa sáng ở trước mắt cậu ta, khiến cậu ta phiền chết.”



Mẹ Tiểu Trư cười trộm, cô bé ngốc này, thích người ta cũng không biết.



***



Có một ngày, Hi Khang đang đọc sách, mẹ bưng một đĩa điểm tâm vào, bồi dưỡng cho anh, mẹ giả vờ vô tình hỏi: “Hi Khang, con khuyên nha đầu trên lầu kia cùng thi một đại học à. Có phải thích nó rồi hay không?”



Cô chỉ là đối thủ mà thôi, Hi Khang cảm thấy rất hoang đường, “Sao lại thế được? Sao con lại đi thích Tiểu Trư kia chứ? Ha ha, quả thực quá buồn cười.”



Nhưng là cô đã không là đối thủ lâu rồi, tại sao mình vẫn là chú ý cô đến thế.



Mẹ không chú ý tới vẻ mặt anh trở nên quái dị, yên tâm nói: “Mẹ biết con nhìn người sẽ không thấp như vậy mà. Sau này cách xa nó ra một chút, đỡ bị người ta nói xấu.” Nha đầu kia gia thế một loại, lớn lên bình thường, cử chỉ thô lỗ, còn nhanh mồm nhanh miệng, có chỗ nào xứng đôi với con ngoan của mình? Một đứa con xuất sắc như vậy phải xứng đôi với một phượng hoàng vàng óng lóng lánh cũng không quá đáng.



Mẹ cầm lấy cái đĩa trống đi ra ngoài. Một người nào đó ở trong nhà suy nghĩ sâu xa. Mà một con heo nhỏ trên lầu đang đứng hóng mát ở phía trước cửa sổ thở nhẹ một tiếng.



Phòng ốc cách âm thật sự quá kém.