Lấy Vợ Phải Lấy Nhàn

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Lâm Tiểu Trư bắt đầu cuộc sống ở đất khách trong đại học, rất không vui. Ban đầu chỉ nhìn thấy làm bác sĩ ‘đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt’, không nghĩ tới có nhiều chuyện như vậy. Cực khổ vô cùng! Cũng do Tế Khang thối làm hại! Tiểu Trư đi thực tập giải phẫu, một đao, một đao, một đao, ta cắt, cắt, cắt…



Hi Khang thích cuộc sống đơn giản trong đại học của mình, nhưng anh cũng chẳng lấy làm vui. Không có chuyện gì, anh chỉ biết đi dạo trong yên lặng trong bụi cây nhỏ, không còn nhìn thấy Tiểu Trư chết tiệt đi hù dọa những đôi đang yêu, càng cảm thấy mình cô đơn chiếc bóng. Tiểu Trư chết tiệt, khi cô trở về nhất định phải bóp chết cô!



Ngày nghỉ lễ tháng mười một*, Lâm Tiểu Trư không về, nghe nói cùng bạn học đi cắm trại. Sau đó gửi tới mấy tấm hình, cười đến run rẩy cả người. Hi Khang sang hỏi chú Chú Lâm về máy bay thì thấy ảnh chụp. Trong lòng lửa giận hừng hực.



(*Chắc là nghỉ đông



)



Tiểu Trư chết tiệt, làm sao mà vui vẻ như vậy? Thư cũng không viết lấy một phong, ảnh cũng không gửi một bức, còn phải khiến anh mệt nhọc giả bộ không hiểu thám thính tin tức từ chú Lâm. Chẳng lẽ cô cũng không muốn biết tin tức của mình sao? Quả là thiên hạ vô tình! Ôi chao, nhân lúc chú Lâm không để ý, anh vội vàng giấu đi một tấm ảnh. Tiểu Trư chết tiệt, cậu không gửi thì tớ hết cách sao? Hừ!



Cầu sao, cầu trăng, cầu tới nghỉ đông, Tiểu Trư chết tiệt có trở về không?



Ban đêm, Hi Khang ở trong vườn hoa, nhìn thấy ba mẹ Tiểu Trư tan việc trở về, làm bộ vô tình đụng trúng, tiến lên chào hỏi: “Con chào chú, con chào dì, tan ca rồi ạ.”



“Hi Khang, con nghỉ rồi sao?” Mẹ Tiểu Trư thấy Hi Khang thì rất vui vẻ, cậu thanh niên ưu tú này rất có thể sẽ thành con rể của mình.



“Dạ, vừa mới hôm nay ạ.” Nên nói thế nào để vừa có thể hỏi thăm được tin tức Tiểu Trư lại không để cho người ta cảm giác mình đang quá quan tâm nhỉ?



Cha Tiểu Trư một cái đã nhìn ra tâm tư Hi Khang, nhìn một lần đã khẳng định anh đang muốn thám thính tin tức Tiểu Trư, vì mục đích lên làm bố vợ nên rất tích cực phối hợp, “Tiểu Trư cũng nghỉ từ hôm nay rồi, trưa mai có thể về ăn cơm nhà.”



“Dạ, vậy sao ạ?” Hi Khang ra vẻ bình thản, vừa quay đầu đã cười đến rách cả miệng. Thật tốt quá, không tốn công đã vất vả giả bộ, Chú Lâm thật là một người tốt.



Hi Khang cả đêm trằn trọc, tưởng tượng khi Tiểu Trư nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt gì. Nếu cô sẽ nở nụ cười lôi tay anh và nói nhớ anh muốn chết, vậy anh cũng sẽ ngửa đầu gãi gãi nói cho cô biết, cũng có một chút nhớ cô. Nếu cô dám không nhớ anh chút gì, anh sẽ ngày ngày đi theo cô, làm phiền cô, xem cô còn dám không nhớ anh hay không!



Rất trễ mới ngủ thiếp đi, rất sớm đã tỉnh lại, chờ đến khi mặt trời mọc. Thật vất vả mới thấy mặt trời, sao lại chậm như vậy? Chờ…chờ… rốt cục đợi đến buổi trưa, đang muốn đi dò thám thật hư của Lâm gia, nửa đường thì mẹ gọi anh đi mua tương. Anh chạy nhanh đến siêu thị sau chung cư rồi trở lại, đưa lọ tương cho mẹ, vội vàng chạy sang nhà họ Lâm.




Hi Khang giờ phút này chỉ thấy Lâm Tiểu Trư, không nghĩ tới lúc cô thẹn thùng còn rất mê người, ôm lấy cô, mềm mại thật.



“Cậu cũng thích tớ có phải hay không? Có phải hay không? Không cho cười! Nói mau, nếu không đừng hối hận. Không nói có đúng hay không? Đừng có nói tớ không cảnh cáo cậu trước nha?” Anh ngăn lấy miệng của cô, khiến cô có muốn nói cũng không kịp.



Ưhm ưhm, miệng của Tiểu Trư giống một vị thuốc, một vị thuốc ngon. Lần thứ nhất lướt qua, ngừng lại, tâm thần sảng khoái, lần thứ hai từ mỏng vào sâu, cảm xúc sục sôi, lần thứ ba cảm xúc sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, vui vẻ hạnh phúc…



Đang lúc nụ hôn nồng cháy, trái tim loạn nhịp, có người một bên ho ra tiếng. Tiểu Trư “Áck” một tiếng đẩy anh ra chạy vào phòng ngủ.



Trong ngực chợt thấy mất mát, Hi Khang tức giận giương mắt nhìn, hóa ra là nhạc mẫu đại nhân tương lai, vội vàng đứng dậy lúng túng cười, “Dì….”



Nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp đưa cho anh một gói bao cao su, “Dì chỉ muốn nhắc nhở hai con, đừng quên dùng cái này.”



Hi Khang vừa nhìn đồ chơi kia, mặt hồng rực, nhảy dựng lên xông về ngoài cửa, “A, gặp lại dì sau nha!”



Nhạc mẫu đại nhân ngây thơ giơ tay về phía không trung, “Hi Khang sao vậy? Bọn họ bây giờ quả thật không thích hợp có con mà.”



Thiên tài nhạc phụ đại nhân thở dài, người phụ nữ dễ thương này không phải ai cũng có thể thưởng thức.



Nhạc mẫu đại nhân ngẩn ngơ nhìn vừa tức giận nói với nhạc phụ đại nhân: “Thật sự oan gia thì không gặp có phải hay không, xem bọn nó vẫn cãi nhau ầm ĩ, em sợ bọn nó nhất thời bị hấp dẫn lẫn nhau, không thấy thật lòng.”



Nhạc phụ đại nhân yên tâm nói, “Đúng vậy, anh cũng vẫn do dự không biết có nên nhắc nhở bọn họ hay không, tốt rồi, hai đứa không tính là quá ngu dốt, bây giờ rốt cục có thể yên tâm.”



Trong phòng ngủ, Tiểu Trư nghe được lời cha mẹ, đỏ mặt cười. Ôi, oan gia, thật đúng là oan gia. Cô tưởng tượng mình là nữ chính trong một vở kịch, nhấc ngón tay như hoa lan, chỉ vào trán nam chính Hi Khang nũng nịu hát: ” Tiểu oan gia đa tình lắm chữ kia, chọc cho người ta tiều tụy, sao có thể dấu nổi em. Sao biết anh, một nửa là chân thật mà một nửa là giả.”



Ai, cái đôi oan gia này, nếu là anh nói sớm với mình một chút cũng sẽ không đi học xa như vậy. Còn phải nhiều năm nữa mới xong, sao lòng đã sớm sinh tương tư? Oan gia!!!