Lệ Huyết
Chương 6 :
Ngày đăng: 01:13 27/06/20
Thiên ngồi uống nước cùng ông Đạt trên bộ tràng kỷ giữa nhà thì cửa mở. Một khuân mặt trắng nõn, một mái tóc đen dài kết hợp với bộ quần áo thể thao vô cùng hài hòa. Vừa vào nhà đôi mắt cô gái sáng lên, đôi môi chúm chím hé mở
" Con chào bố! Em chào anh!"
Cô gái nói xong thì vào bếp cất đồ, chú Đạt thì chỉ biết cười trừ
" Con gái chú đấy tên Ánh Diệp, may hôm qua nó gặp được cháu."ConConCon
Giờ Thiên mới nhận ra, cô gái xinh xắn năng động này là người tối qua mình gặp trong ngõ.
" Em ấy dễ thương quá..." - mặt Thiên đơ ra
" Kết nó hả, muốn thì chú gả cho." ông Đạt vừa cười vừa nói, ông cũng kết thằng nhóc này. Ngoan, lễ phép, lại là con trai của người đã cứu ông bao lần trên chiến trường.
" Bố lại nói xấu con rồi phải không. Anh, anh đừng tin nhá bố em hay ăn tục nói phét lắm hihi." Ánh Diệp cười lộ ra hàm răng bạch ngọc chiếc răng khểnh như léo sáng điểm thêm sự duyên dáng cho khuân mặt kiều diễm.
" Hihi con nói đùa thôi mà, bố là tuyệt nhất. Anh đỡ hơn chưa, em là Ánh Diệp cảm ơn anh đã cứu em hôm qua." Diệp ngồi xuống đối diện Thiên, cô rất tò mò về người đã cứu mình hôm qua.
" Có gì đâu đây là chuyện anh nên làm, và anh tên là Thiên."
" Thiên là con của thủ trưởng trong sư đoàn của bố. Con phải giúp đỡ anh ấy đấy." ông Đạt trong bếp nói vọng ra.
Qua một lúc trò chuyện Thiên đã hiểu thêm về chú Đạt, hiểu thêm về Ánh Diệp. Chú Đạt cũng như bố mẹ hắn thường xuyên không ở nhà vậy nên Ánh Diệp cũng tự lập. Diệp đang học lớp 10 tại trường phổ thông trong khu vực.
Nói chuyện một lúc thì cơm đã được làm xong.
" Cháu ăn nhiều vào mới có sức khỏe tốt được." ông Đạt ân cần gắp đồ ăn cho Thiên
" Vâng ạ, chú cứ để cháu tự nhiên." Thiên cảm động, trên thế giới này ngoại trừ bố mẹ hắn ra thì không ai quan tâm hắn như vậy.
" Anh thật là có lộc ăn, đồ bố em nấu là ngon nhất đấy."
" Ừm anh biết rồi, anh sẽ ăn thật nhiều."
Ăn uống xong xuôi cả ba cùng ra bàn uống nước, nói chuyện.
" Diệp đi học bài đi, con Thiên thì về phòng nghỉ ngơi." ông Đạt vừa nhấp một ngụm trà rồi nói.
" Con biết rồiii, mai gặp anh sau." Ánh Diệp cười rồi chạy về phòng.
Thấy vậy Thiên cũng xin phép lên phòng. Cửa phòng đóng lại, hắn biết mình phải thư dãn thật tốt vì ngày mai công cuộc trả thù của hắn sẽ bắt đầu.
Ánh mắt léo lên hiện rõ từng tơ máu. Ánh mắt của quỷ, ánh mắt của sự chết chóc.
" Á.. Aaaa" Thiên kêu lên. " chú Đạt? Sao chú lại đánh cháu."
Hóa ra khi hắn đang ngủ thì bị ông Đạt đánh cho một doi.
" Không phải muốn trả thù sao, muốn thì dậy mặc bộ đồ này vào rồi đi thôi." ông Đạt nói rồi ném một bộ đồ thể thao về phía Thiên.
Điều đó làm hắn ngơ ngác, nhưng cuối cùng vẫn mặc bộ đồ vào rồi đi theo.
Thiên bước từng bước theo ông Đạt lên ngọn đồi nhỏ sau nhà. Thấy ông chú không nói gì nên hắn cũng trả dám hỏi. Bỗng Đạt đứng lại khiến hắn lảo đảo tý thì đâm và ông.
Trên đỉnh đồi một bãi đất phẳng hiện ra. Xuất hiện trước mặt hắn đầu tiên là bộ xà đơn, xà cao 2m vô cùng chắc chắn được làm từ cây tre. Ở bên góc phải còn có một bộ tạ với kích thước lớn nhỏ khác nhau được đúc bằng bê tông nguyên khối. Không chỉ thế nơi đây còn rất nhiều dụng cụ mà Thiên không biết tên. Hắn đang nghĩ, chắc chú ấy bắt đầu huấn luyện mình. Điều đó làm mắt hắn sáng lên, dòng máu trong người như muốn sôi chào. Đang suy nghĩ vẩn vơ hắn bỗng bị đánh thức bởi tiếng nói trầm thấp.
" Con thật sự muốn trả thù?" một ánh mắt nhìn hắn chằm chằm làm người hắn run lên.
Hắn thật sự muốn trả thù? Nếu hắn bước đi trên con đường này thì hắn sẽ không còn lối về, hắn có thể sẽ chết. Thứ mà hắn phải đối đầu là Hắc Ảnh tổ chức đứng nhất nhì Châu Á, là Chiến Lang quân đội mạnh chỉ kém đặc chủng Mỹ, là cả nước Trung Quốc giàu mạnh. Nhưng hắn không sợ, hắn đã quyết định rồi...
" Con chắc chắn!" nói với sự kiên định, sự quyết tâm. Hắn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt không hề sợ hãi.
" Được rồi. Nhưng sức một mình cháu không thể chống lại hết tất cả kẻ thù được, con người mạnh đến đâu cũng sẽ có lúc bị đánh bại."
" Vậy cháu phải làm sao, cháu không thể đợi để xây dựng thế lực của mình được, như thế quá lâu." Hắn không thể đợi, kẻ thù sẽ không cho hắn thời gian.
" Ta có một cách. Cháu có thể gia nhập sư đoàn 1440 mà ta và cha cháu từng được huấn luyện."
" Sư đoàn 1440??" là một người thích quân sự Thiên đã đọc và tìm hiểu rất nhiều thông tin trên mạng và sách nhưng chưa hề nghe đến nơi này.
" Đúng vậy." như hiểu được băn khoăn của Thiên ông Đạt giải thích " Sư đoàn 1440 là sư đoàn tinh nhuệ nhất của Việt Nam, cũng giống như Chiến Lang của Trung Quốc hay Thiết Huyết của Thái Lan vậy. Quân nhân trong 1440 được đào tạo một cách khắt khe để có thể hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành. 1440 là đơn vị độc lập, là đơn vị được sinh ra để đối đầu với lính đặc chủng của quốc gia khác. Nếu vào đây con sẽ có rất nhiều đặc quyền và điều quan trọng nhất là 1440 không sợ Chiến Lang hay Hắc Ảnh. Nó sẽ là hậu phương vững chắc cho con..."
" Vậy hãy cho con vào đó..."
" Haha con nghĩ để vào đấy dễ lắm hả. Muốn vào đấy con phải vượt qua kiểm tra. Cuộc thi này 2 năm tổ chức 1 lần và mỗi lần chỉ chọn 3 trong số hàng trăm hàng nghìn người tham gia. Mỗi thí sinh phải trải qua 3 phần thi là sức bền, sức chịu đựng và năng khiếu." ông Đạt cười khi thấy sự gấu đá của người trẻ tuổi trước mặt.
" hít..." hơn nghìn người mà chỉ lấy có 3 người đủ thấy sự khắc nghiệt của cuộc tuyển chọn " Vậy con có thời gian bao lâu??? "
" 3 tháng." ông Đạt giơ 3 ngón tay lên rồi nói.
" Cái gì? Vậy con chuẩn bị làm sao kịp..." thời gian quá ngắn, hắn sao có thể vượt qua khó khăn này đây.
" Con chào bố! Em chào anh!"
Cô gái nói xong thì vào bếp cất đồ, chú Đạt thì chỉ biết cười trừ
" Con gái chú đấy tên Ánh Diệp, may hôm qua nó gặp được cháu."ConConCon
Giờ Thiên mới nhận ra, cô gái xinh xắn năng động này là người tối qua mình gặp trong ngõ.
" Em ấy dễ thương quá..." - mặt Thiên đơ ra
" Kết nó hả, muốn thì chú gả cho." ông Đạt vừa cười vừa nói, ông cũng kết thằng nhóc này. Ngoan, lễ phép, lại là con trai của người đã cứu ông bao lần trên chiến trường.
" Bố lại nói xấu con rồi phải không. Anh, anh đừng tin nhá bố em hay ăn tục nói phét lắm hihi." Ánh Diệp cười lộ ra hàm răng bạch ngọc chiếc răng khểnh như léo sáng điểm thêm sự duyên dáng cho khuân mặt kiều diễm.
" Hihi con nói đùa thôi mà, bố là tuyệt nhất. Anh đỡ hơn chưa, em là Ánh Diệp cảm ơn anh đã cứu em hôm qua." Diệp ngồi xuống đối diện Thiên, cô rất tò mò về người đã cứu mình hôm qua.
" Có gì đâu đây là chuyện anh nên làm, và anh tên là Thiên."
" Thiên là con của thủ trưởng trong sư đoàn của bố. Con phải giúp đỡ anh ấy đấy." ông Đạt trong bếp nói vọng ra.
Qua một lúc trò chuyện Thiên đã hiểu thêm về chú Đạt, hiểu thêm về Ánh Diệp. Chú Đạt cũng như bố mẹ hắn thường xuyên không ở nhà vậy nên Ánh Diệp cũng tự lập. Diệp đang học lớp 10 tại trường phổ thông trong khu vực.
Nói chuyện một lúc thì cơm đã được làm xong.
" Cháu ăn nhiều vào mới có sức khỏe tốt được." ông Đạt ân cần gắp đồ ăn cho Thiên
" Vâng ạ, chú cứ để cháu tự nhiên." Thiên cảm động, trên thế giới này ngoại trừ bố mẹ hắn ra thì không ai quan tâm hắn như vậy.
" Anh thật là có lộc ăn, đồ bố em nấu là ngon nhất đấy."
" Ừm anh biết rồi, anh sẽ ăn thật nhiều."
Ăn uống xong xuôi cả ba cùng ra bàn uống nước, nói chuyện.
" Diệp đi học bài đi, con Thiên thì về phòng nghỉ ngơi." ông Đạt vừa nhấp một ngụm trà rồi nói.
" Con biết rồiii, mai gặp anh sau." Ánh Diệp cười rồi chạy về phòng.
Thấy vậy Thiên cũng xin phép lên phòng. Cửa phòng đóng lại, hắn biết mình phải thư dãn thật tốt vì ngày mai công cuộc trả thù của hắn sẽ bắt đầu.
Ánh mắt léo lên hiện rõ từng tơ máu. Ánh mắt của quỷ, ánh mắt của sự chết chóc.
" Á.. Aaaa" Thiên kêu lên. " chú Đạt? Sao chú lại đánh cháu."
Hóa ra khi hắn đang ngủ thì bị ông Đạt đánh cho một doi.
" Không phải muốn trả thù sao, muốn thì dậy mặc bộ đồ này vào rồi đi thôi." ông Đạt nói rồi ném một bộ đồ thể thao về phía Thiên.
Điều đó làm hắn ngơ ngác, nhưng cuối cùng vẫn mặc bộ đồ vào rồi đi theo.
Thiên bước từng bước theo ông Đạt lên ngọn đồi nhỏ sau nhà. Thấy ông chú không nói gì nên hắn cũng trả dám hỏi. Bỗng Đạt đứng lại khiến hắn lảo đảo tý thì đâm và ông.
Trên đỉnh đồi một bãi đất phẳng hiện ra. Xuất hiện trước mặt hắn đầu tiên là bộ xà đơn, xà cao 2m vô cùng chắc chắn được làm từ cây tre. Ở bên góc phải còn có một bộ tạ với kích thước lớn nhỏ khác nhau được đúc bằng bê tông nguyên khối. Không chỉ thế nơi đây còn rất nhiều dụng cụ mà Thiên không biết tên. Hắn đang nghĩ, chắc chú ấy bắt đầu huấn luyện mình. Điều đó làm mắt hắn sáng lên, dòng máu trong người như muốn sôi chào. Đang suy nghĩ vẩn vơ hắn bỗng bị đánh thức bởi tiếng nói trầm thấp.
" Con thật sự muốn trả thù?" một ánh mắt nhìn hắn chằm chằm làm người hắn run lên.
Hắn thật sự muốn trả thù? Nếu hắn bước đi trên con đường này thì hắn sẽ không còn lối về, hắn có thể sẽ chết. Thứ mà hắn phải đối đầu là Hắc Ảnh tổ chức đứng nhất nhì Châu Á, là Chiến Lang quân đội mạnh chỉ kém đặc chủng Mỹ, là cả nước Trung Quốc giàu mạnh. Nhưng hắn không sợ, hắn đã quyết định rồi...
" Con chắc chắn!" nói với sự kiên định, sự quyết tâm. Hắn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt không hề sợ hãi.
" Được rồi. Nhưng sức một mình cháu không thể chống lại hết tất cả kẻ thù được, con người mạnh đến đâu cũng sẽ có lúc bị đánh bại."
" Vậy cháu phải làm sao, cháu không thể đợi để xây dựng thế lực của mình được, như thế quá lâu." Hắn không thể đợi, kẻ thù sẽ không cho hắn thời gian.
" Ta có một cách. Cháu có thể gia nhập sư đoàn 1440 mà ta và cha cháu từng được huấn luyện."
" Sư đoàn 1440??" là một người thích quân sự Thiên đã đọc và tìm hiểu rất nhiều thông tin trên mạng và sách nhưng chưa hề nghe đến nơi này.
" Đúng vậy." như hiểu được băn khoăn của Thiên ông Đạt giải thích " Sư đoàn 1440 là sư đoàn tinh nhuệ nhất của Việt Nam, cũng giống như Chiến Lang của Trung Quốc hay Thiết Huyết của Thái Lan vậy. Quân nhân trong 1440 được đào tạo một cách khắt khe để có thể hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành. 1440 là đơn vị độc lập, là đơn vị được sinh ra để đối đầu với lính đặc chủng của quốc gia khác. Nếu vào đây con sẽ có rất nhiều đặc quyền và điều quan trọng nhất là 1440 không sợ Chiến Lang hay Hắc Ảnh. Nó sẽ là hậu phương vững chắc cho con..."
" Vậy hãy cho con vào đó..."
" Haha con nghĩ để vào đấy dễ lắm hả. Muốn vào đấy con phải vượt qua kiểm tra. Cuộc thi này 2 năm tổ chức 1 lần và mỗi lần chỉ chọn 3 trong số hàng trăm hàng nghìn người tham gia. Mỗi thí sinh phải trải qua 3 phần thi là sức bền, sức chịu đựng và năng khiếu." ông Đạt cười khi thấy sự gấu đá của người trẻ tuổi trước mặt.
" hít..." hơn nghìn người mà chỉ lấy có 3 người đủ thấy sự khắc nghiệt của cuộc tuyển chọn " Vậy con có thời gian bao lâu??? "
" 3 tháng." ông Đạt giơ 3 ngón tay lên rồi nói.
" Cái gì? Vậy con chuẩn bị làm sao kịp..." thời gian quá ngắn, hắn sao có thể vượt qua khó khăn này đây.