Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 10 : Nụ cười của vũ phong

Ngày đăng: 16:12 19/04/20


Lớp trưởng Anh 1 – Hiếu vội vàng lấy khăn tay, cậu ta xoa xoa rồi buộc cho Dương, cô nàng toe toét.



-“Có cần đằng này tha về không?”



Hiếu lên tiếng.



Dương lắc đầu, cậu ta ngúng nguẩy, thầm thì:



-“Muội ngại gì chớ, coi như cảm ơn muội lúc trên xe cho ta dựa đi…”



Cái giọng nói thỏn thẻn phát ra từ đấng nam nhi to cao này, khiến cô không nhịn được mà cười khúc khích, rốt cuộc mặc kệ cho “tỷ tỷ” mang về.



Trong khi đó, bạn Phong đã cõng em Hà Anh theo sau, ánh mắt đầy u uất!



-“Nặng không anh?”



-“Em thì được bao nhiêu cân mà nặng…”



Tim Hà Anh gần như muốn rớt ra ngoài, hạnh phúc, hạnh phúc quá!!!



-“Tiên sư cha nhà mày….”



Giọng Hiếu the thé, Hà Dương đang buôn dưa lê nghe tiếng hét cùng bộ dạng loạng choạng của “tỷ tỷ” cũng giật mình.



-“Sao vậy tỷ?”



-“Mẹ nhà nó, thằng lớp trưởng lớp muội, nó…nó…nó…”



-“Nó dám làm gì?”



Dương sốt ruột.



Hiếu rơm rớm:



-“Nó ngáng chân ta…may mà ta có bản lĩnh, không thì tỷ muội ta răng cũng không còn!”



Nguyện Dương nghiến răng ken két, đằng trước, là ai đó đang quay lại, nháy mắt, nhe nhe nhởn nhởn rất trêu ngươi.



Đột nhiên, Hiếu thả cô xuống, thở gấp gáp. Dương lo sợ cuống quýt hỏi thăm.



-“Tỷ tỷ sao vậy…tỷ tỷ…”



-“Muội muội…ta không qua khỏi rồi…”



-“Tỷ sao thế, để muội gọi các bạn nhé, bình tĩnh, hít sâu vào…”



-“Ta…ta không thể, ta…muội à, hình như, hình như ta trúng tiếng sét ái tình rồi…”
-“Bắt được muội rồi, nói cho muội biết, cậu ấy vừa nhìn ta cười đấy…cậu ấy đứng cạnh muội của muội mà ánh mắt chỉ dán lên ta thôi, Dương à, muội nghĩ kĩ đi, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau rồi…”



Nguyệt Dương: ‘Vũ Phong, tôi hận, tôi hận’!!!



****************



Thứ hai, một học kì mới bắt đầu…



Phong vẫn qua chở Hà Anh đi học, hôm nay lại không thấy của nợ đáng ghét kia đâu, cậu hỏi hững hờ:



-“Dương lại ngủ dậy muộn à?”



Hà Anh mặt ỉu xìu:



-“Không phải, hôm đi chơi chị ấy bị ngã đấy, không để ý bị nhiễm trùng, giờ về nhà chân sưng mủ phù lên rồi, không đi được, chị ấy nghỉ luôn, ba mẹ em cũng không nói gì cả… ”



Nói tới đây, tự nhiên cô ấm ức:



-“Em mà bị thế có sai mười người khiêng thì vẫn phải đi học…”



-“Thế là ba mẹ em quan tâm tới em hơn còn gì”



Phong an ủi. Hà Anh cũng nguôi ngoai!!!



Tuyệt vời, quá tuyệt vời!



Hà Dương tập tễnh ra khép cửa phòng, nhét đĩa phim tình cảm lãng mạn vừa ra vào ổ đĩa, kết nối máy chiếu, đoạn bò lên giường, vừa đắp chăn vừa thưởng thức.



Đối với cô, không có thứ hạnh phúc nào hơn thứ hạnh phúc này…



Đúng là phim đoạt giải, chưa tới một tiếng đã làm cô tốn cả hộp khăn giấy, nữ nhân vật chính số phận khắc khổ, mà nam nhân vật chính lại lạnh lùng quá, đúng là ngược tâm, ngược tâm mà…



Đúng đoạn nam nhân vật chính xuất hiện, hành hạ nữ nhân vật chính thì Dương nhìn thấy khuôn mặt mình căm hận nhất trên đời…cô cố gắng chớp mắt liên hồi, vẫn không đổi, vẫn là hắn…chẳng nhẽ cô bị ám ảnh tới vậy???



-“Bạn Hà Nguyệt Dương, bạn trốn học ở nhà xem phim thế này à, đổ đốn quá…”



Cô giật bắn.



Bật điện, nhìn đồng hồ, mới 9 giờ, cậu ta làm gì ở đây?



-“Tôi thay mặt lớp tới thăm cậu…”



Phong dơ dơ túi thịt bò khô, có ai đi thăm người ốm mà mang thịt bò khô bao giờ? Nhưng mà Dương lại rất thích…vừa hay cô hết đồ ăn vặt, mà ngại đi bộ xuống nhà.



-“Được rồi, để thịt bò khô ở lại, người về …”