Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 22 : Nguyệt thấy sao?

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Nếu hỏi học sinh trường chuyên Biên Hòa, các bạn ấy thích ngày nào nhất trong năm, thì câu trả lời tới 90% là một ngày hè phượng đỏ rực cả sân trường!!!



Không thích sao được, ngày ấy là ngày phát phần thưởng, mà học sinh chuyên, hiếm có học lực loại trung bình, nên hầu như ai cũng có giấy khen và phần thưởng.



Lý do đặc biệt hơn nữa, với khối 12, đó chính là ngày mưa nước mắt, đối với khói 10, 11, sau hôm ấy, là kì nghỉ hè đáng được mong chờ…



Là ngày mà tất cả bọn họ cùng được thỏa sức quậy phá!



Vâng – đó chính là ngày tổng kết!



Vẫn giữ vững truyền thống, mỗi lớp khối 10 chuẩn bị một tiết mục văn nghệ.



Để tránh tình trạng người xem ngủ gật như năm ngoái, năm nay, thầy tổng phụ trách thả lỏng tiêu chí, chỉ cần có một thành viên lớp tham dự vào tiết mục là được, đối tượng còn lại tùy ý mượn, thuê,…



Giải nhất, nhì, ba đều có cup lưu niệm và tiền thưởng. Riêng lớp về nhất còn được miễn các buổi làm vệ sinh kì một năm sau.



Không khí các lớp phải nói là sôi sùng sục.



Toán 2 tất nhiên chẳng ngoại lệ.



Chễm trệ kê chiếc bàn học ra giữa, trèo lên, lớp phó văn nghệ giọng to rõ ràng:



-“Toàn dân có nhìn thấy ta không?”



Bọn ở dưới phì cười:



-“Ở đâu đấy!”



-“Eo ơi, cao quá không thấy…”



-“Ông phải kê thêm cái ghế trên cái bàn đó, rồi trèo lên cái ghế, thế mọi người mới nhìn rõ…”







Huy e hèm:



-“Thôi được rồi, nói thế là các ngươi nhìn thấy ta hết rồi, được sự ủy thác của các ngươi cũng như đã bàn bạc kĩ lưỡng với các thành phần chức cao vọng trọng trong lớp, ta xin tuyên bố chính thức, để chuẩn bị cho buổi tổng kết, chúng ta sẽ đóng kịch Tấm Cám!”



Cả lớp vẫn ngơ ra, bỗng Tuấn lên tiếng:



-“Kìa, chúng mày, nó phát biểu xong rồi đấy, vỗ tay đi cho nó sướng!”



Một tràng pháo tay rầm rầm như ngô nổ, đập bàn đập ghế rõ khí khái.



-“Xin đa tạ. Tuy nhiên tại hạ vẫn còn chưa nói xong. Sau đây là bảng phân vai. Xin lưu ý kết quả phân vai là sự nghiên cứu và làm việc vất vả của rất nhiều bộ não xuất chúng, vả lại lúc trước đã nhất trí ai có ý kiến thì ở lại họp, cho nên, bây giờ tôi đọc tới ai vai gì xin mời lên mà miễn phàn nàn.”



-“Được rồi, lắm nhời quá, đọc đi…”



-“Ai mà phản đối là cả lớp tẩy chay luôn!”



Lớp trưởng thêm vào, mắt nheo lại rất nguy hiểm. Ấy vậy mà cả lớp quyết chí đồng tình:



-“Đúng, đúng, tất cả tinh thần đồng đội…”



-“Bắt đầu đi, tò mò…”



Huy trịnh trọng:



-“Ừ, đọc từ nhân vật phụ rồi sẽ tới nhân vật chính nhé! Kiểu trao giải Ốt sờ Ca ý…”



-“Biết rồi, màu mè, đọc…”




Trái ngược hoàn toàn với Hà Nguyệt Anh, mỗi buổi từ 6-8h ở lại tập nhảy với anh Phong là thời gian đẹp nhất trong ngày.



Lớp Hà Anh giao toàn bộ trách nhiệm cho cô. Cũng là cơ hội tốt, cô ngỏ lời với Phong, lấy lý do dạo này mình rất bận, không nghĩ ra tiết mục mới, mong anh có thể cùng cô hợp sức biểu diễn lại bài nhảy năm ngoái họ đã từng phối hợp ở trường cũ.



Nịnh nọt năn nỉ với tư cách cô em gái đáng yêu, tất nhiên anh đồng ý. Anh còn phối lại nhạc, nghĩ thêm vài động tác mới, rất sáng tạo, hôm nào hai người cũng tập tới ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà cảm giác rất hạnh phúc.



Cùng biểu diễn với Phong, cô vẫn cảm thấy có cái gì đó đặc biệt, mà tất cả các hotboy cô từng hợp tác, chẳng thể sánh bằng.



Một ngày, tập kịch tan, Nguyệt Dương lấy xe đi về.



Những tưởng sung sướng lắm vì thoát khỏi cái địa ngục đáng ghét. Mà tự dưng cô thấy đường rất vắng, có vắng gì đâu nhỉ, có chăng chỉ là thiếu cái bóng hai người xa xa đằng trước…



Cô nhớ lại hôm đó …



Vũ Phong đưa cô chai nước dâu, đợi cô làm một hơi, cậu ta mới hỏi:



-“Bực lắm hả…”



-“Còn phải nói, cậu bị làm sao thế, có vài lời thoại cũng không nhớ được!”



Phong vỗ vỗ sau lưng, sợ cô ức mà sặc:



-“Xin lỗi, tôi cứ đứng trước cậu là sợ run cả người, quên hết cả…”



Hà Dương nhìn, nói nghe cũng được.



-“Biết sợ là tốt, nhưng mà tôi có ăn thịt cậu đâu, lần sau chú ý hơn!”



Phong khẽ cười, tay cậu lướt qua trán cô, vén vén những sợi tóc dính mồ hôi, sửa sang gọn gàng.



-“Nguyệt này!”



-“Nguyệt!”



Hà Dương mải xem các bạn học, cậu gọi mãi mới ừ!



-“Hà Anh nói tôi tập nhảy cùng em ấy, mỗi ngày hai tiếng!”



-“Ừ!”



-“Nguyệt thấy sao?”



-“Ừ!”



-“NGUYỆT!!!”



Cậu cầm lấy cằm cô, vặn về hướng mình, vẻ mặt hậm hực. Hà Dương cười:



-“Nhảy thì nhảy chứ sao, đừng có bảo bắt tôi tới xem nhé, miễn đi….”



Lớp trưởng dồn hận, búng một phát rõ mạnh vào tai cô, đi thẳng!



Lúc đó cô mải vui, mà bây giờ mới nhớ, rốt cuộc là vì sao cậu ta bực tới thế?



Và cô, cũng rốt cuộc là vì sao? Mà cô lại thấy trống trải tới vậy???



Hai câu hỏi này, thật quá khó.



Tối hôm đó, Hà Nguyệt Dương đã phải xem phim tới 7 tiếng liên tiếp để xóa đi những suy nghĩ vẩn vơ!