Lẽ Nào Em Không Biết?
Chương 25 : Hạnh phúc quá đơn sơ
Ngày đăng: 16:13 19/04/20
Lại một mùa bằng lăng tím trôi qua, cô bé cậu bé ngày nào của chúng ta giờ đã là học sinh lớp 11.
Bắt đầu từ năm này, họ sẽ có tư cách tham dự ba kì thi cực kì quan trọng. Đầu tiên, sẽ là thi học sinh giỏi cấp tỉnh; sau đó tới thi vòng hai chọn vào đội tuyển Quốc Gia, và cuối cùng, nếu có cơ may lọt vào đội tuyển, sẽ vinh dự đại diện cho trường thi Quốc Gia!
Tất nhiên, nếu giỏi giang hơn nữa, sau khi đỗ vòng thi Quốc Gia, nếu đủ điểm, sẽ có tư cách tham dự thi chọn đội tuyển học sinh giỏi Quốc Tế, cơ hội trở thành một trong những đại diện của đất nước tham dự vào đấu trường lớn.
Ai mà không ham hố? Tuy nhiên, việc lựa chọn sẽ là bình đẳng với khối 11, 12. Khối 12 thì kiến thức hơn hẳn một năm, cho nên nếu học lớp 11, muốn vào đội tuyển thì phải thực sự suất xắc và nỗ lực.
Nguyệt Anh, Nguyệt Dương, và cả Vũ Phong, ba người họ đều dùng cả mùa hè, nỗ lực cho những giấc mơ của mình.
Lại nói về Hà Nguyệt Anh, tất nhiên cô muốn thành người nổi tiếng, nhưng điều kiện đặt ra từ lúc cô nhờ Dương xin ba, năm nay không có giải tỉnh thì sẽ phải dừng hết các công việc liên quan tới nghệ thuật. Khủng khiếp!
Nếu giờ bỏ thời gian ôn tập, đi thi cũng có thể cô sẽ được giải Khuyến Khích bởi tuy viết luận kém nhưng cô lại nói tốt, ngữ pháp ổn.
Khổ nỗi, Hà Anh có thói ưa sự hoàn hảo, trong mắt fan hâm mộ, cô đã là một giọng ca suất xắc, diễn viên, vũ công tốt, viết truyện cũng hay…Nếu bây giờ mà thêm cái giải tỉnh cao cao thì không hiểu còn tuyệt vời như thế nào?
Thế mới bảo, lòng tham con người là vô đáy, tối đó, có người bê hai chai nước dâu cộng một chiếc bánh ngọt lên gõ cửa phòng chị gái, ngọt nhạt trình bày, lý giải.
Hà Dương ăn miếng bánh cuối cùng, kết luận:
-“Tóm lại ý mi là muốn ta thi học sinh giỏi tỉnh hộ mi hả?”
-“Vâng, vâng đúng rồi…”
-“Mi hâm à, mi học chuyên Anh một năm rồi, mi đi thi chắc chắn cao hơn ta, với lại bao năm học trường quốc tế, mi lại sợ bọn chúng à? ”
-“Tỷ không hiểu, muội viết luận kém lắm…tỷ đi thi hộ đi mà, muội tin tưởng tỷ”
-“Ta đi thi hộ mi thì ai đi thi hộ ta?”
Nguyệt Anh nhanh nhảu:
-“Muội…”
Hà Dương tý thì phun nước dâu ra giường:
-“Mi? ”
-“Đi cho ba đỡ nghi thôi mà…,nha tỷ nha… tỷ cần cái giải tỉnh đấy làm gì, ở nhà bao nhiêu huy chương giấy khen rồi, cái tỷ muốn là thi Quốc Gia thôi mà…đi mà…không muội chết mất…muội sợ ba lắm, ba nói là làm đó…””
-“Mi tưởng ba ngốc chắc?”
-“Thế phải làm sao giờ???”
Nước mắt ngắn dài, cuối cùng Nguyệt Anh cũng nhận được sự trợ giúp từ tỷ. Nguyệt Dương nói, ngày đó cô cứ ở trong phòng tỷ đắp chăn trả vờ ốm là được!
Chẳng ngoài dự tính của cô, Hà Nguyệt Dương thi cử chơi bời mà cũng vác về giải Nhất tỉnh.
Mà cái giải Nhất đó chính là mang tên cô rồi. Từ khi tin này lan rộng, một lần nữa danh hiệu hotgirl học đỉnh của cô lại một lần nữa được khẳng định, lượng fan trên face cũng tăng ầm ầm.
Một tin vui nữa là anh Phong yêu quý của cô cũng được giải Nhất.
Hạnh phúc chẳng được bao lâu; buổi chiều đầu tiên của hai tuần sau khi biết giải, cô đã nghe được tin sốc. Vội vàng chạy sang lớp tỷ, tiếc là 11 Toán 2 được về sớm 1 tiết.
Cả bữa tối hôm đó, cô sợ tới run người, cứ lấm lét nhìn Nguyệt Dương, rồi lại nhìn ba.
Rốt cuộc, tắm giặt xong xuôi, mới rón rén gõ cửa phòng, lí nhí:
-“Tỷ, muội xin lỗi, đừng giận muội…mà thôi, có giận thì tỷ cứ giận đi, đánh mắng cũng được…”
Mọi người đồng thanh:
-“Bà này hâm, bạn bè học lâu phải có tình cảm chứ, với lại bình thường lớp trưởng quan tâm tới chúng ta mà, ai nhờ gì cũng làm!”
Hà Dương chống tay lên cằm, nghĩ vẩn vơ. Ừ nhỉ, bạn bè mà, cả lớp nhớ lớp trưởng chứ riêng mình cô đâu? Thế cho nên trạng thái của cô là rất bình thường.
Thế là cũng ổn định trở lại, tham dự đội ngũ bán dưa.
Một lúc, thấy An 11 Toán 1 đi tới, các bà biết ý lập tức chuyển bàn, để đôi uyên ương ngồi cùng nhau tâm sự.
-“Hey”
-“Hey…”
-“Nghe nói cậu bị ốm không được thi tỉnh à?”
Dương cười nhạt:
-“Ừ, chúc mừng cậu đạt giải nhé…”
-“Mừng gì chứ, có giải Ba thôi mà.”
An đáp.
-“Có giải là thích rồi!”
-“Đợt thi vòng 2 đề khó lắm, hihi, tớ làm được có mỗi một bài, mà tớ đang định mượn vở mấy người học đội tuyển để học dần, đằng nào năm nay mình cũng nhàn mà….”
-“Cũng hay đấy!”
An tươi cười:
-“Ừ, sau đó chúng ta cùng học nhóm nhé!”
Dương đang thời kì tâm trạng, liền đồng ý. An nói:
-“Mà tớ không quen ai khối 12 trong đội tuyển cả….không biết có mượn được không nữa….”
Một lúc, mặt cậu sáng lên:
-“Kia có phải lớp trưởng lớp cậu không? Đúng rồi, chúng ta có thể mượn cậu ta…”
Hà Dương ngẩng lên, đang bước vào cửa căng tin, đúng là Vũ Phong. Người bên cạnh cậu ta, chính là Diệu Linh- hoa khôi Khối 10 năm nay, nổi tiếng chỉ kém em gái cô một chút xíu.
Có vẻ như cậu cũng nhìn thấy cô, chẳng hiểu hôm nay ăn cái gì mà đi cạnh hotgirl mặt cậu ta vẫn sầm xì vậy, dở hơi mà.
Họ chọn bàn ngay cạnh của Dương và An.
Phong cầm bút, chỉ dạy tận tình, bài này em phải làm như này, như này….Hà Dương nhìn mà phải bụm miệng, anh thì dậy bài nhiệt huyết, em thì đâu có nhìn bài, thấy nhìn tóc anh không à?
-“Em hiểu chưa?”
Diệu Linh ú ớ gật đâu, lúc này, An mới lên tiếng:
-“Phong này, tôi và Dương đang định mượn vở đội tuyển của cậu, chúng tôi muốn nhân thời gian rảnh rỗi cùng nhau ôn tập tý…được không?”
Các cụm từ “tôi và Dương”, “chúng tôi”, “cùng nhau”…đi qua đi lại trong đầu Vũ Huỳnh Phong, tạo nên một luồng khí nóng cực độ, Hà Dương cũng ngoảnh qua như đợi câu trả lời của cậu, mà chỉ thấy người này như đang muốn bóp chết mình!!! Nguy hiểm quá!!!