Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 28 : Moon thích người búi tóc cho moon

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Tùng…Tùng…Tùng…



Mặc dù rất luyến tiếc, nhưng lớp trưởng vẫn phải đứng dậy thu bài. Người ngồi bên cạnh cậu nhanh chóng lủi mất.



Dân tình đưa bài cho cán bộ, phát hoảng…nhìn tay cậu, nâu nâu đỏ đỏ bám thành cặn, trông rất là khủng khiếp…vì đâu ra nông nỗi ấy???



Là ai làm gì lớp trưởng của họ?



Là ai?



Mà không, mặt lớp trưởng tươi như hoa thế kia, ai làm gì nổi, trước giờ học vẫn không sao…



Vậy…Lẽ nào…



Không thể thế chứ…có 100 câu trắc nghiệm thôi mà? Chẳng nhẽ lớp trưởng học nhiều, tẩu hỏa nhập ma, tự mình hành xác???



….



Lúc Vũ Phong kiểm bài xong xuôi, Nguyệt Dương cũng vừa hay trở lại, tay cầm túi ni lông nhỏ, đưa cho cậu:



-“Tôi vừa lấy ở phòng y tế, cầm đi…”



Cậu lặng thinh lấy sách vở bỏ vào cặp, coi lời nói của ai đó như gió bay.



Có người tức! Từ trước toàn cô chơi trò im lặng với cậu thôi, đây là lần đầu tiên cậu chơi trò đó với cô, điên mà…



-“Nguyệt Dương…”



Huy gọi.



-“Ừ, sao bạn…”



-“Tới lượt lớp mình trang trí bảng tin nhé, lớp chỉ có mấy người vẽ đẹp nhưng mấy lần trước các bạn ấy làm rồi, lần này bạn phụ trách nhé!”



-“Okie, không có gì!”



-“Nếu sợ nhiều quá thì tớ ở lại cùng cũng được, sợ bảng lớn, vẽ hơi lâu…”



-“Ơ, vậy thì tốt quá…”



Tiếc cho Nguyệt Dương là, lớp phó văn nghệ đã bắt gặp ánh mắt khủng bố của cán bộ cấp cao…Cậu đành trả vờ cầm điện thoại đọc đọc, rồi lấp liếm:



-“Chết mất bạn ơi, mẹ tôi nhắn về có việc, bạn làm một mình nhé!”



Hà Dương bật cười:



-“Không có gì đâu, vui vẻ nhé!”



-“Ừ, bye…”



Chào Huy, cô lúc này mới quay người, giọng lí nhí:



-“Cầm đi, tôi xin lỗi, mà cũng tại cậu…”



Nhìn ánh mắt Nguyệt Dương, long lanh như sao sáng, cả cái mặt nhận tội cũng đáng yêu như cún con, lòng Vũ Phong như nở tung ra, phải cố gắng lắm cậu mới giữ vững thái độ…



Tự nhắc nhở mình, phải nhịn, phải nhịn…bao nhiêu công, không thể một giây phởn mà đổ xuống sông xuống bể.




-“Nguyệt này!”



-“Sao?”



-“Thích vẽ móng tay không?”



Mắt Dương sáng rực.



-“A, có chứ, nhưng mà không biết vẽ…”



-“Hôm nào Phong vẽ cho Nguyệt!”



Dương vui vui, lại chần chừ:



-“Sao Phong tốt với tôi vậy?”



-“Nguyệt ngu lắm, nói cũng không hiểu, khi nào Nguyệt lớn, khôn ra tôi sẽ nói!!!”



Nguyệt Dương ậm ừ, nghĩ bụng, có quái gì đâu, muốn tán em thì nịnh chị, đơn giản, Phong này, quá khinh thường cô rồi…



-“Thế trước khi cậu biết lý do thì cứ tốt với tôi đi, cho hòa…”



Phong bảo.



-“Tôi vẫn luôn tốt với cậu mà…”



Nguyệt Dương nói xong, tự thấy ngượng mồm. Nhưng lớp trưởng không vặn, chỉ đơn giản bổ sung.



-“Thì tốt hơn nữa…”



Cô nghĩ ngợi, rồi reo lên:



-“Ừ, được, thế từ nay mình sẽ là bạn tốt nhé, dần dần thành đôi bạn thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau…cậu nghĩ mà xem, hai chúng ta đều thông minh, nếu chơi với nhau chắc chắn sẽ cùng thu lợi!”



Có người méo cả mặt, lạnh lùng nói:



-“Chỉ tôi thông minh thôi!”



Đoạn, tiếp tục vẽ.



……



-“Tỷ tỷ, tóc xinh thế…”



Hà Nguyệt Anh trông thấy, lên tiếng ngay lập tức. Cô ngạc nhiên cũng phải, từ xưa, cô một tuần thay mấy kiểu, nhuộm nâu vàng đủ thể loại, còn tỷ, lúc nào cũng trung thành với tóc đen dài…hình như có mỗi năm trước vì anh Phong mới phải cắt.



Hà Dương ấp úng:



-“Ừ, tại lúc đó nóng quá…ta lên phòng cất đồ…”







Cánh cửa khép lại, cô cần thận rút chiếc bút của cậu, cất vào ngăn tủ, đoạn lấy ra một cuốn sổ mới, nắn nót từng chữ…



Moon thích búi tóc, thích cả người búi tóc. Moon không tranh giành gì của Star cả, Moon cũng không cần và không muốn Wind thích lại Moon, tất cả, chỉ thế này là đủ!