Lẽ Nào Em Không Biết?
Chương 3 : Ai là chị? ai là em?
Ngày đăng: 16:12 19/04/20
Buổi chiều, học chuyên.
Hà Dương hớt hải, chỉ vì buổi trưa nay trên mạng phát hành How I Met Your Mother tập mới nhất mà cô cố kiết xem xong mới đi, tới lớp cũng may vẫn còn một chỗ trống, tiếc là người bên cạnh, không ai khác, chính là kẻ thù mới xác lập ban sáng.
Nhưng có sao? Vẫn trưng bộ mặt bình thản, vô tư ngồi vào chỗ.
Đối với bọn họ thì đó luôn là những buổi học thú vị nhất trong tuần. Khác với ban sáng, học chuyên thì Toán 1và Toán 2 ghép thành lớp lớn.
Mỗi lớp ngồi một dãy, rất phân biệt giai cấp.
Xưa nay, tuy không chiến tranh ra mặt, nhưng hầu như giữa các lớp của cùng khối chuyên, luôn có chiến tranh ngầm, hai lớp Toán nào có ngoại lệ?
Về thành tích, năm nào Toán 2 cũng thua bét dí, nhưng về phong trào, hoạt động thì Toán 1 xách dép.
Năm nay tình hình có vẻ đổi mới, gần một tiếng rồi mà bài nào bên Toán 2 cũng có người dơ tay, bọn Toán 1 thầm cầu thầy cho bài thật khó, xem dãy bên kia chúng cầm cự tới bao giờ?
Quả thật, càng về sau, mức độ bài càng khó, số người làm được cũng ít dần, tiếc là ở Toán 2, dãy bàn thứ 3, có hai đứa ngồi cạnh nhau, chúng vẫn chiến đấu tới cùng…thành ra tỷ số vẫn là hòa.
Thầy rốt cuộc cũng cho một bài quyết định, bất đẳng thức, khá là khó nhai.
20 phút, hai bên vẫn yên lặng.
Hà Dương toát mồ hôi, nhưng cũng rất hứng, hiếm khi gặp bài nào hay vậy.
Phút thứ 30, trong đầu Vũ Phong lóe lên tia sáng, viết viết ra nháp, xong lại thấy có gì không đúng, nhưng không phát hiện được, đành đưa sang cô bạn bên cạnh:
-“Xem cái này xem…”
Bình thường thì cô sẽ quyết tới cùng, nhưng nhìn liếc qua lời giải của cậu ta khá là ngắn, có chút nghi hoặc, Dương cầm lên, xem xem cẩn thận, khóe môi khẽ nhếch.
-“Nào, ai làm ra chưa nào?”
Tiếng thầy, cả lớp vẫn lặng yên. Phong còn ngập ngừng.
Hà Dương nhanh nhảu:
-“Kìa dơ tay đi kìa, cậu phải làm nở mày nở mặt cho Toán 2 chứ…”
Được sự động viên của bạn, Vũ Phong không chần chừ, lên bảng trình bày dưới con mắt ngưỡng mộ của bao bạn bè, Toán 2 được thể rất vênh váo.
Thầy nhìn một lúc, cất giọng:
-“Có ai thấy vấn đề gì không?”
Ai cũng thấy lời giải của cậu ta rất hay, rất sáng sủa, chỉ có cô nữ bàn 3 bình tĩnh lên tiếng:
-“Thưa thầy ở bước thứ ba bạn dùng Cauchy nhưng bị ngược dấu.”
-“Tốt, chính xác”
Toán 1 được thể cười khinh bỉ, Vũ Phong hận không có lỗ chui.
Giao dịch khá là lợi lộc, ngày mai cô cũng toàn môn phụ, theo như lời Hà Anh nói, cô chỉ cần vác mặt tới trường 45 phút buổi sáng, làm hộ nó bài thi, sau đó thì được về nhà luôn ư?
Sướng, đồng ý ngay tức khắc.
Hà Anh là muốn thăm dò ý chị, xem có phải cố tình giấu diếm không, thấy chị toe toét gật đầu, cô vui vui.
Bình thường chỉ thứ 2 bọn cô mới phải mặc đồng phục; mặc vào thì chẳng khác gì bản sao. Nhưng hôm nay là thứ 5, hai đứa đành phải đổi áo quần.
Ra tới cửa, gặp anh – từ ngày khai giảng thì cái xe của Hà Anh luôn hỏng, Phong cũng không hỏi nhiều, ngày nào cũng tới đón; lòng Hà Anh không kiềm được, đành lên tiếng:
-“Ê, Phong à, hôm nay tớ đau chân, cậu đèo tớ nhé, Hà Anh đi xe tớ…”
Dương ngớ người, giờ mới phát hiện, mình đang là Hà Anh, đang định phóng đi thì Phong quay sang nói với Dương giả- tức Hà Anh:
-“Xin lỗi cậu, chân đau thì chẳng liên quan, cậu đi xe đạp điện mà, tớ chỉ thích đèo Hà Anh thôi…”
Hà Anh hơi thất vọng, nhưng thấy ấm áp, thì ra trong lòng anh ý, lúc nào cũng có mình; đành giật xe từ tay Hà Dương, tỏ dáng dấp người chị:
-“Thôi, mi ra Phong đèo đi, ta tự đi được, hai người tình cảm quá cơ…”
Hà Dương cứng lưỡi, thôi thì vì cái lợi lộc nghỉ 4 tiết cuối đành quay im lặng làm ngơ vậy.
Ngồi sau lưng cậu ta, cái mùi bạc hà thật đáng ghét.
Bỗng dưng, xe đi chậm lạ thường, cô em bên cạnh quan tâm:
-“Xe hết điện à cậu?”
-“Ừ, tối qua tớ quên không sạc…”
-“Thế để tớ nai Hà Anh cho”
-“Không cần đâu, tớ thích đi với em ấy, vẫn còn sớm mà, Hà Anh em sợ muộn không?”
Lại một câu nói khiến Hà Anh thấy ấm lòng.
Ọe, anh em, nghe buồn nôn…Dương đành thở dài:
-“Em đi với anh hay với chị cũng được…”
-“Thế thôi, em đi với anh, Dương cậu cứ đi trước đi, không phải đợi bọn mình! ”
Dương giả hạ tốc độ cho bằng bọn họ, dù sao vẫn là sáng sớm, tiết trời khá dễ chịu.
-“Hà Anh!”
Hà Anh theo phản xạ quay sang, sau đó lập tức nhận thức quay đi. Dương cố đè nén, dạ một tiếng rất ngoan.
-“Em ốm à, hôm nay không thấy em nói gì cả, thường ngày nói nhiều lắm cơ mà…”