Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 38 : Nguyệt, cầu xin cậu…

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Chỉ còn vài chap nữa là kết thúc những năm tháng học trò của “Lẽ nào em không biết”



Đây là bộ truyện ta viết chân thực nhất, chính nó cũng giúp ta hồi tưởng lại một thời trẻ trâu cắp sách tới trường, rất đẹp…



Cái kết, có thể các nàng sẽ hài lòng, cũng có thể không, có thể thấy không thỏa mãn…



Có một câu ta rất thích: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”…Các nàng đừng vì thế mà buồn, bởi 18-19 tuổi, không hẳn là kết thúc, có khi lại là điểm khởi đầu của mỗi con người…



Tác giả cũng đã chuẩn bị tinh thần ăn tất cả các loại gạch đá. Nhưng không sao cả, bởi chỉ muốn nhắn nhủ với độc giả rằng: Hãy trân trọng tuổi thanh xuân của mình!



Còn về phần “người lớn” của bộ truyện, ta cũng chưa biết có nên viết tiếp hay không…



Cho nên là chúc người vui vẻ với chặng đường cuối của truyện!!!



Trong giấc mơ, cô nghe được giọng nói rất quen:



-“Nguyệt, dậy đi…”



Cả mùi hương bạc hà cũng rất dễ chịu, chẳng muốn dậy, chỉ muốn ngủ mãi thôi.



Ai đó bực mình, kéo cô khỏi chiếc giường êm ái. Mắt nhắm mắt mở, đã bị người ta quát:



-“Sao không đi chơi?”



-“Tôi còn phải vẽ…”



Đoạn, cô lại ngủ gà ngủ gật.



-“Đi chơi về rồi vẽ…”



-“Không được, nếu không giao bản vẽ thì muội ấy sẽ bị các fan tẩy chay mất…”



Cô nói trong vô thức.



-“Nó đâu rồi?”



Phong bực.



-“Đi quay phim rồi, ở tận trong Nam, tuần sau mới về!”



-“Thế thì chắc không cần gấp đâu, dậy thôi…”



-“Đừng, tôi muốn ngủ một lát, tý dậy tôi còn làm việc, phải giao trong tối nay cho fan club của muội ấy…”



-“Fan club đếch gì mà nó là thần tượng mà phải chiều thế? Người ta phải chiều nó mới phải?”



-“Tôi không biết, cậu lặng yên chút được không?”



Không nói nổi, lớp trưởng hỏi:



-“Vẽ theo mấy bức ảnh này hả…”



-“Ừ…”



Nguyệt Dương đáp, rồi lại thiếm thiếp.



….



….



Ngủ đã mắt, Hà Nguyệt Dương mới giật mình thức giấc.



Trời ơi, cô đã ngủ bao lâu rồi chứ? Thế này làm sao mà kịp giao tranh cho fan của Hà Anh?



Lò dò tỉnh dậy.



Mới phát hiện, mình không phải ở trên giường, mà đang nằm ở ghế sau của xe ôtô.



Lẽ nào cô bị bắt cóc?



Chết mất…



Mà phải không? Bắt cóc người ta phải trói chân trói tay, ai lại đắp chăn mỏng cho cô như này không?
Bọn con trai, mỗi đứa một câu, ánh mắt thì đầy đen tối, từ đứa có tình ý sẵn như Hùng Lý 1 hay An Toán 1, cho tới đứa chưa có tình ý gì cả…



Tất cả đều dán vào đứa con gái trong bộ đồ bơi xanh dương phía trước, tâm tư không hề trong sáng!!!



Vũ Phong ~ hận không thể tống Hà Nguyệt Dương vào bao tải, vác về nhà!!!



Mọi người vui vẻ chơi nhảy sóng, bịt mắt bắt dê, bóng nước, …



Nhận thấy hôm nay các bạn nam có vẻ quan tâm quá mức tới mình, Nguyệt Dương có phần ngại, cô nói với các bạn mệt, muốn lên bở nghỉ một lát, xong lại xuống.



Rất nhiều ánh mắt tiếc nuối, nhưng trận bóng đang dở tới lúc kịch tính nên cũng không cản…



Bước chân trần trên cát, từng luồng gió biển thổi khẽ vào tóc, ngày hôm nay, thật tươi mát.



Dạo quanh nhặt mấy vỏ sò cho em gái, phát hiện chỗ phía Nam bờ biển, nước rất trong, sạch…mà lại chẳng ai chơi.



Thích thú, Nguyệt Dương lập tức lao xuống bơi, ba cùng dậy hai chị em bơi từ năm 10 tuổi, nhưng tính lại thì cô vẫn ngu hơn Hà Anh, nên chỉ dám xuống chỗ gần.



Loanh quanh ra rồi lại vào, được ba bốn vòng, mệt thở không ra hơi, cô thả chân, định chạy lại phía các bạn…Mà cố mãi, chân vẫn không chạm đáy biển.



Tại sao lại thế? Rõ ràng chỗ cô cách bờ biển rất gần mà? Chả nhẽ chỗ này có hố ngầm…vì vậy mới không ai ra đây chơi?



Hơi hoảng, cô cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ trong đầu giờ sẽ bơi vào bờ, sẽ rất nhanh thôi…



Đúng là chó cắn áo rách, ngay cái lúc cô cần vào bờ nhất, thì chân lại bị chuột rút! Vùng vẫy, gọi các bạn mà vô ích.



Hà Nguyệt Dương đuối dần, chỗ này cách chỗ mọi người xa quá, làm sao mà họ nghe tiếng cô được?



Sức lực cuối cùng dần cạn kiệt, chân tay đờ đẫn, người cũng mềm nhũn, có lẽ số phận chỉ tới đây…



-“Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt ơi…”



Cô lại nghe thấy giọng nói đó, rất quen…



Có người gọi cô tha thiết, có mùi bạc hà vương vấn đâu đây. Cô muốn mở mắt, mà sao khó nhọc tới thế?



Môi người đó chạm môi cô, truyền cho cô từng luồng khí…



Người đó ôm cô vào lòng, cô nghe sao bi thương…



-“Nguyệt ơi, đừng chết, tôi xin mà…”



-“Tôi xin đấy, cậu như thế tôi phải làm sao…”



-“Nguyệt, cầu xin cậu…”



Ai đó thực sự cuống…làm động tác sơ cứu cho cô mà cả người cậu run rẩy. Nỗi sợ bủa vây tới lạnh toát.



Cậu xin cô…



Cậu xin ông trời…



Cầu xin…cầu xin…



Nghe tiếng ho đó, ánh mắt thẫn thờ hé mở…cậu mới thở phào, chẳng biết, người vừa thoát khỏi tay tử thần, rốt cuộc là cậu – hay là cô?



Không kiềm được xúc động, vòng tay cậu siết chặt lấy cô, ghì cô trong lòng mình…



-“Phong…sao…vậy…”



Tiếng cô hỏi rất khẽ, nghe tiếng cô thôi mà cậu cũng thấy run…



-“Cảm ơn Nguyệt!”



Hà Dương ngẩng lên, còn ngơ ngác:



-“Cảm ơn gì?”



-“Cảm ơn cậu…vì đã tỉnh lại! ”



Những hình ảnh chập chờn hiện về…thì ra là cậu, nhiều năm nay vẫn là cậu, khi cả thế giới, mọi người tạm quên mất cô, thì vẫn luôn có một người nhớ tới, đó là cậu!!!