Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 41 : Gừng càng già càng cay

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Hà Nguyệt Dương hiếm khi sợ hãi tới thế. Đang xem phim, nhận được điện thoại của ba, cô cuống cuồng chạy tới bệnh viện, người còn diện nguyên cái váy ngủ Kitty màu hồng, dép cũng chiếc nọ chiếc kia.



Nhìn em gái bé nhỏ nằm trên giường bệnh, cô run tới mức, thở cũng không nổi…



Bác sĩ nói nó vì kiệt sức, nên ngất.



Hà Dương khóc.



Cô căm ghét chính bản thân mình.



Nó nói rất đúng, là cô ích kỉ, xấu tính…



Và bây giờ, cô đang bị trừng phạt rồi. Nhìn nó gầy gò xanh xao mà xót…Trong khi, cô ở nhà xem phim thì nó điên cuồng với bao việc…



-“Ta xin lỗi…”



Ba mẹ nói, Hà Anh truyền nước tý sẽ tỉnh, nhưng Hà Dương lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, cô cứ thế, ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay em gái, cầu nguyện.



-“Chị…”



Giọng Hà Anh yếu ớt.



-“Nguyệt Anh, mi tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu ở đâu không? Ta gọi bác sĩ nhé!”



-“Không cần…ba mẹ đâu…anh Phong đâu…anh Phong có tới không?”



Hà Dương lắp bắp:



-“Ba đi làm thủ tục…mẹ về nấu canh hầm cho mi, mẹ bảo lần này mẹ đích thân nấu…còn Phong ta quên…ta chưa báo cho nó…”



Ánh mắt Hà Anh hơi trùng xuống, Hà Dương lúc đi cũng quên điện thoại, đành chạy ra mượn đại người nhà bệnh nhân gần phòng em gái, gọi cho ba mẹ và Phong.



-“Mi thấy thế nào rồi…”



Hà Anh thở dài:



-“Không sao, em quen rồi…”



-“Ừ…ăn hoa quả không ta gọt cho?”



Nhận thấy chị gái vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Hà Anh đành gợi ý khéo:



-“Thôi…đang lo lắm đây, 4 môn tốt nghiệp, không biết gánh làm sao?”



-“Được rồi, ta…ta thi hộ mi…”



-“Thật á?”
-“Muội đi chơi với quản lý và mấy người nữa, bọn muội ra biển…”



-“Ngay lập tức quay về đi thi”



-“Hả, tỷ điên à?”



-“Mi không hiểu, gấp lắm rồi, ba nhốt ta trong phòng, cả nhà giờ không có ai…”



-“Muội đi được nửa đường rồi, giờ quay về có kịp thì muội cũng biết chữ gì đâu mà thi…”



-“Vậy mi biết ai mở được khóa phòng không?”



-“Không, mà tỷ khờ thế, khóa phòng nhà mình ba toàn đặt mã, lại thêm mấy lớp chống trộm, thợ trong vùng không phá được đâu…”



-“Trời ạ…thế mi cứ về đi, được chữ nào hay chữ đấy, còn hơn là trượt…”



Hà Anh nghĩ ngợi một lúc, bảo:



-“Muội có cách rồi, cây xoài cạnh cửa sổ phòng muội đó, tỷ trèo ra đó, rồi tụt xuống vườn, sau đó chui ra cái lỗ chó rồi đi thi…”



-“Ặc, mi điên à, ta sợ độ cao lắm…”



-“Tỷ yên tâm đi, muội trèo mấy lần rồi, dễ ợt, thế nhé…giao hết số phận muội cho tỷ nha…”



Hà Anh dập máy, tiếp tục cuộc vui…thực ra cô không cần quan tâm nhiều, bởi Hà Dương suy cho cùng là người rất có trách nhiệm, dù thế nào thì tỷ ấy sẽ tìm được cách đi thi thôi.



Hà Nguyệt Dương chuẩn bị đồ vào balô, mở cửa sổ, sợ tới run người.



Cố trấn tĩnh, đặt một chân vào chạc ba của cây, hai tay ôm lấy thân cây, sau đó thu nốt chân kia.



Vậy là xong bước một, cả người đã gọn trên cây xoài.



Bước hai, giờ là tụt xuống thôi…



Gì vậy trời?



Hà Nguyệt Anh, có thật nó đã trèo mấy lần không?



Từ đây xuống dưới đất, cái chạc ba gần nhất cũng cách cô rất xa, không thể với chân xuống được, giờ phải làm sao đây…



Toát mồ hôi vì sợ, khổ quá…làm sao mà xuống được?



Cứ thể nhảy xuống liệu có bảo toàn tính mạng được không? Hix hix…



Chả nhẽ cứ lơ lửng trên cây mãi…