Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 49 : Tôi thì chẳng nhớ cậu chút nào

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Nghe tiếng gọi ấy, trái tim Hà Nguyệt Dương như muốn vỡ òa, sống mũi cay xè. Cô biết, việc đang xảy ra chẳng đúng chút nào, mà cái vòng tay này, như thuốc mê loại nặng, trong chốc lát, cô không có khả năng chống cự.



-“Nguyệt!”



-“Nguyệt…Nguyệt à…Nguyệt à…”



Cái từ này, bao năm cô vẫn luôn thèm khát được nghe…giờ phút cậu ấy thì thầm vào tai, không kìm được mà rơi nước mắt.



Phong càng siết chặt cô hơn. Cả người cô ở gần anh quá, anh cứ nghĩ là mơ, nhẹ nhàng cúi xuống, bờ môi chạm lên má cô, nơi giọt nước đang rơi.



Trao một nụ hôn dịu dàng trên trán, ai đó không tự chủ được, lần mò xuống đôi môi đỏ mọng…Nguyệt Dương cả người sợ hãi…



-“Phong, đừng!”



Có người đau lòng muốn chết, thừa hiểu cô, anh đành cười nhạt:



-“Hà Nguyệt Dương, tôi đùa tý thôi, chào mừng cậu trở lại!!!”



-“Cậu…cậu…???”



-“Có gì đâu, cậu ở Châu Âu bao năm mà vẫn cổ hủ thế?”



Ừ thì ở nơi xứ người cô cùng bạn bè trao nhau những cái ôm hay thơm nhẹ là hành động hết sức bình thường, nhưng Phong có biết, cậu ấy là một phạm trù khác?



-“Ngây ngốc gì vậy, hay thấy tôi đẹp trai quá, quyến rũ quá nên không chịu nổi rồi?”



Bị nói trúng tim đen, ai đó đỏ bừng, thoát khỏi người đối diện, vừa quay vào nhà, cô vừa hỏi:



-“Khuya thế này tới đây làm gì? Không phải cậu đang ở Hạ Long sao?”



-“Đó là chuyện của tiếng rưỡi trước…”



Hà Nguyệt Dương nao lòng, lúc nãy cô còn ngửi thấy mùi rượu từ người cậu, có việc gì mà nửa đêm nửa hôm phải đi gấp như vậy???



Phong tránh cái nhìn đầy nghi hoặc của cô, anh hỏi:



-“Có gì ăn không? Tôi đói quá!!!”



Cô định thắc mắc, chất vấn… nhưng nhìn Phong mặt mũi nhợt nhạt, lại thôi.



-“Ngồi ở phòng khách chờ tôi!”



-“Ừ…”



Nói là ừ chứ làm sao mà Wind có thể nhẫn nại ngồi phòng khách? Đợi cô vào một lúc, anh cũng rón rén chạy lại, dựa người vào tường, thỏa ý ngắm nhìn.



Cô vẫn thế, lớn tướng còn thích mặc váy ngủ Kitty, thùng thà thùng thình chạy trong bếp, trông rất đáng yêu, có người ức không thể xông vào cắn cho một trận. Cô trần thịt gà, trứng với giò rán sơ rồi xắt sợi, cuốn mấy miếng chả lá lốt…là cô nhớ anh thích ăn chả lá lốt? Hay chỉ đơn giản là trùng hợp?



Hành lá, rau mùi được băm rất chuyên nghiệp, tất cả đặt lên bát mì vàng ruộm, chan nước dùng thơm phức.



Đây là Hà Nguyệt Dương vụng thối vụng nát ư???







-“Ngon lắm, ngon tới bất ngờ!”



Nhìn Phong ăn ngấu nghiến, Dương không giấu nổi tự hào, buột miệng:



-“Ừ, hồi đó các khách hàng đều khen món này ngon…”



Vũ Phong giật nảy mình, ngước lên nhìn cô. Hà Dương vội chữa:












-“Nguyệt!”



-“Nguyệt ơi!”



-“Ê?”



-“Nguyệt Dương ngu như lợn ơi…”



Gọi mãi không thấy Nguyệt trả lời, anh chồm dậy, phía kia sofa, có người đang ngủ ngon lành, nhìn vào khuôn mặt ấy, thấy như có cơn gió thu thổi qua người, dễ chịu tới diệu kì.



Dịu dàng bế cô vào giường. Thực ra tấm lòng quân tử mách bảo, bế vào rồi sẽ đi ra phòng khách luôn. Nhưng lúc kéo chăn lên cho cô, tấm lòng quân tử lại bảo, thôi thơm một cái mới đi…



Thơm xong chục phát mắt mũi miệng, tận hưởng mùi hoa lyly đầy tinh khiết…rốt cuộc, tấm lòng tiểu nhân trỗi dậy, đè bẹp tấm lòng quân tử. Ai đó không biết xấu hổ mà chui vào chăn, kéo người ấy vào trong lòng mình.



Ngày hôm đó, Wind và Moon, giấc ngủ của họ chưa bao giờ bình yên tới vậy!!!



Để rồi, sáng hôm sau, khi Star nhấn ngày sinh của mình, tự mở cửa nhà chị gái…chứng kiến toàn bộ cảnh đau lòng.



Cố nén mọi giận giữ uất ức, Star quay người, khép cửa, rồi mới ấn chuông inh ỏi.



Vũ Phong thức giấc, nhìn người con gái trong vòng tay mình, ánh mắt trìu mến.



Ở mỗi con người, có những thứ, sẽ mãi không bao giờ thay đổi.



Đối với Hà Nguyệt Dương, chính là tính ngủ nướng của cô. Buổi tối, Nguyệt có thể thức rất khuya, nhưng sáng mà không có việc gì, hét loa cạnh tai may mới lôi được dậy. Cái thời cắp sách tới trường, cô từng có biệt danh, thấy trống mới thấy mặt…



Nghĩ về quá khứ, lòng lại thấy ngọt ngào!



Wind kéo lại chiếc chăn, khẽ cắn vào vành tai Moon, cười thỏa mãn…mãi mới chịu ra mở cửa.



Đợi một lúc lâu, Hà Nguyệt Anh nghẹn phát điên. Mà không ngờ rằng, người đón mình, lại là anh…Cô nở nụ cười hiền hậu:



-“Anh Phong…”



-“Ừ, vào nhà đi em!”



Câu anh nói, nó tự nhiên tới xót xa. Đây đâu phải nhà của anh? Anh mời cô như thể…



-“Chị Dương…?”



Cô cố gắng thắc mắc một cách bình thản nhất, cô thấy anh “Suỵt…”, ra lệnh cho cô bé giọng.



-“Chị em đang ngủ trong kia…”



Hà Nguyệt Anh như phát hỏa, cắn môi, ấp úng:



-“Em mua đồ làm lẩu…chúng ta gọi chị ấy dậy, anh cũng ở đây ăn cùng luôn nhé…”



Phong nhẹ nhàng kéo cửa phòng ngủ của chị, đỡ lấy đồ trong tay cô, tươi cười:



-“Để cậu ấy ngủ thêm, có gì anh giúp em…”



Năm năm rồi!



Hà Nguyệt Anh chưa bao giờ thấy nụ cười Vũ Huỳnh Phong tươi rói rạng ngời tới thế! Khuôn mặt tỏa nắng này, quả thật đẹp tới mê người…tiếc là, trong lòng cô giờ như có vạn mũi dao găm!!!