Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 57 : Nguyệt đẹp lắm!

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời cao mà trong xanh, Nguyệt Dương mở bài nhạc, vừa đi vừa ngân nga hát.



Ngó tới chiếc khăn len đan cho ba, không biết ba có thích không nữa. So với ngày xưa, bây giờ tay nghề của cô cũng gọi là kha khá.



Xe của Nguyệt Anh cũng tốt thật, đi êm ru, nó cái gì cũng lo cho cô, nghĩ tới Hà Dương lại cảm động.



You are the love of my life



And I thank God I am alive







Nhạc chuông đổ, cô cắm tai phone, nhẹ giọng:



-“Phong?”



-“Cậu đang ở đâu?”



Giọng cậu có gì đó khác khác…Dương hơi chau mày, nhưng vẫn trả lời:



-“Tôi đang về quê!”



-“TÔI HỎI CẬU ĐANG Ở ĐÂU? Ở CHỖ NÀO?”



Ai lại chọc tức cậu ta đây? Có gì mà gào ầm lên…



-“Cậu sao thế? Ăn phải bả gì thế?”



-“BẢ BẢ CÁI ĐẦU NHÀ CẬU! ĐI TỚI CHỖ NÀO RỒI?”



-“Tôi á, tôi tới Thường Tín rồi…”



Đầu dây bên kia cố kiềm chế, xem ra cô vẫn chưa biết gì, nếu bây giờ nói ra, anh sợ cô sẽ mất bình tĩnh…rồi xảy ra sự cố…Đến cả anh bây giờ cũng thấy hoảng loạn nữa là…



-“Nguyệt, đi chậm lại thôi, đi chậm nhất có thể…”



-“Sao lại phải thế?”



-“Đừng hỏi nhiều, nghe lời tôi một lần đi, ngoan!”



-“Cậu phải nói rõ chứ?”



-“Coi như là tôi cầu xin cậu đấy…”



Dập máy, có người phóng nhanh nhất có thể.



Có người lại nghĩ vẩn vơ, Phong hôm nay lạ quá, giọng điệu sao bi thương thế cơ chứ? Nhưng mà cô cũng đi chậm như lời cậu nói.



…..



Quãng đường dài thăm thẳm, ai đó lo tới nặng nề, tim đập từng nhịp căng thẳng. Ai đó vẫn ngẩn ngơ hát hò…



Bỗng Hà Dương nhìn thấy hai bà cháu nhà nọ. Người bà ăn mặc rách rưới, mùa đông lạnh ngắt mà không có nổi mảnh vải tử tế che thân. Người cháu cũng khổ sở không kém, đứa trẻ gầy gò ốm yếu, họ ngồi ở đó, để cái nón trước mặt.



Cảnh tượng khiến cô không kìm được mà rơi lệ, cô nhấn phanh, muốn dừng lại cho họ chút gì đó.



Xe vẫn chạy. Lạ quá?



Cô làm lần thứ hai, mạnh hơn, nhưng không tác dụng.



Lần thứ ba, thứ tư… đều thất bại.



Phong lại gọi tới.



-“Đang ở đâu rồi?”



-“Tôi…tôi…tới Đồng Văn…”
Anh vẽ sợi dây đó, trong những tháng ngày nhớ cô. Sau khi trả hết nợ cho gia đình, tháng lương đầu tiên ai đó háo hức mang bản thiết kế đi đặt làm…tiếc là, người anh muốn tặng, nghe đâu lại có người yêu rồi, nên sợi dây đáng thương nằm trong ví từ đó.



Hôm nay, tự dưng lại muốn được ngắm cô đeo nó, dù chỉ một lần!



-“Có lần đi chơi thấy hay thì mua, đeo nhanh đi, tôi muốn thấy cậu đeo trước khi chết…”



-“Hả?”



-“Xe sắp hết xăng rồi…Nguyệt, đeo vào đi!”



Nhìn ai đó cầu mong, cô vụng về làm theo lời anh. Ánh trăng nhỏ xíu trên làn da trắng mịn màng như tuyết khiến Phong nở nụ cười mãn nguyện:



-“Nguyệt đẹp lắm!”



Hà Nguyệt Dương đỏ ửng…



Anh chỉ là chạm vào chiếc cỏ bốn lá thôi, cớ sao tim cô đập rộn ràng tới thế???



-“Nguyệt, nghe nói vật này sẽ mang lại may mắn, nhất định cậu sẽ không sao cả!”



Cô khẽ gật đầu.



-“Cậu sợ không?”



Có, là trước khi anh tới…Nhưng cảm giác ấy đã biết mất từ lâu rồi…



-“Đừng sợ, tôi ở đây!”



Anh kéo cô vào lòng, một tay nhanh chóng mở cửa, liều lĩnh lao ra.



Trên đoạn đường đầy kí ức năm ấy, có chiếc xe đỏ cháy sáng một góc trời…có đôi trai gái đáng thương, cùng nhau lăn xuống vực đá.



*****



2 tuần sau.



Người đàn ông nằm mê man ở phòng đặc biệt, cuối cùng cũng chịu tỉnh.



Cô gái ngồi cạnh anh ta, nước mắt lưng tròng, ôm hôn khóc lóc:



-“Anh, em biết mà, em biết anh sẽ không bỏ em thế đâu, em biết sẽ có ngày này mà…anh có biết, em lo lắng nhường nào không? Anh có biết, em phải cho giữ kín thông tin khó khăn như nào không? Em phải nói anh ra nước ngoài công tác đấy…Anh yên tâm, ngoài Hiếu và Nghĩa ra thì không ai biết anh bị thương cả, ba mẹ anh cũng không biết, anh thấy em làm tốt chứ?”



Đầu óc choáng váng, anh nói lời cảm ơn cô.



Nguyệt Anh vẫn ôm anh, như sợ buông ra sẽ mất.



Một lát, như nhớ ra chuyện gì đó, người đàn ông hốt hoảng:



-“Nguyệt Dương…Nguyệt Dương sao rồi???”



Cả người cô run lẩy bẩy, nước mắt chảy không ngừng:



-“Tỷ ấy…các bác sĩ đã cố hết sức…không thể cứu được…”



Phong nhất thời đánh mất mọi tri giác, tiếng nói của Hà Anh như âm thanh vang từ phương trời nào đó. Tin này đối với anh quá đột ngột…Sao có thể? Anh nhớ, anh đã đem cô siết chặt trong lòng mình…sao có thể?



Ánh mắt anh trống rỗng vô hồn. Hà Nguyệt Anh ngàn lần tưởng tượng, cũng không bao giờ tưởng tượng tới…thái độ anh lại như vậy.



Phong không hề khóc, nhưng khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt tới đau lòng, anh vội vã rời giường bệnh, giọng nói đầy thê lương:



-“Hà Nguyệt Dương ở đâu? Anh muốn gặp…”



-“Anh, đừng mà…xin anh, quay trở lại đi, anh còn chưa khỏe hẳn đâu…người mất thì cũng mất rồi, anh thế này em khổ tâm lắm anh biết không?”



Phong không trả lời, chỉ đẩy Nguyệt Anh, đôi mắt anh thống khổ, tuyệt vọng, chân cố gắng lê từng bước đi cứng nhắc, khó nhọc…