Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 64 : Trăm phương nghìn kế vẫn là kẻ thua cuộc

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Đường phố vẫn đông đúc nhộn nhịp là thế, mà sao anh cảm thấy trống trải, thấy cô đơn, lạnh lẽo?



Chắc chắn, chắc chắn có việc gì đó đã xảy ra…



Chắc chắn là vậy!



Tại sao anh lại tỉnh giấc trong tủ quần áo?



Tại sao anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ấy, mùi nước hoa hồng đậm không thể che giấu mùi lyly nhẹ nhàng tươi mát…



Tại sao trái tim lại đập từng nhịp nhanh tới vậy???







Kitssssss



Chiếc Porsche đột ngột dừng!



Khuôn mặt người lái xe dần tái nhạt, những hình ảnh chập chờn hiện về…rất chân thực…



Gục đầu vào tay lái, toàn thân Phong run rẩy. Anh đã gây ra chuyện tồi tệ tới vậy? Anh có còn là người?



Anh mắng cô lăng loàn, mắng cô ác độc, mắng cô vô tình…Nhưng anh, chính bản thân anh cũng có tốt đẹp gì?



Anh đã làm cái việc đốn mạt đó, đã cưỡng ép người con gái mà anh yêu thương nhất!



Nhìn điện thoại, vừa muốn gặp cô, vừa cảm thấy không đủ tư cách để gặp cô, người anh gần như nổ tung.



Điện thoại reo, anh ước đấy là cô, mà lại nghe một giọng nói khác.



-“Anh à, anh ở đâu rồi? Anh tới mau đi nhé!”



Phong bần thần lái xe, đến bệnh viện trong tình trạng thẫn thờ, vô định.



…..



…..



-“Anh tới rồi ạ?”



Hà Nguyệt Anh giọng nói yếu ớt, các vết thương trên người vẫn còn bầm tím. Mọi chứng cứ đều chống lại Nguyệt Dương, ngay cả Nguyệt Anh cũng thú nhận, Nguyệt Anh là cô gái hiền lành ngốc nghếch và tôn thờ chị gái nhất mà anh từng biết.



Người giúp anh trả nợ, người cứu lấy tính mạng anh, người luôn ở bên anh, người yêu thầm anh suốt bao năm…là cô gái trước mặt anh đây, là Hà Nguyệt Anh, lí trí anh không có lý do gì để nghi ngờ cô. Nhưng còn Nguyệt Dương? Trái tim anh càng không muốn thừa nhận.



Nguyệt Anh vòng tay qua cổ Phong, anh cũng không tránh, trực tiếp bế cô tới dãy nhà D, cô cần kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần nữa. Nằm trong lòng anh, cô nở nụ cười mãn nguyện. Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Cô đã đợi rất lâu rồi, cảm giác hạnh phúc này, trên đời không gì có thể sánh bằng!



-“Nguyệt Dương! Hà Nguyệt Dương!”



Tiếng gọi của người con gái phía xa khiến Nguyệt Anh hơi khó chịu, tại sao cái tên đó cứ ám ảnh mãi trong cuộc sống của cô.



-“Phải bà rồi, vui quá! Ai đây? Người yêu à? Đẹp trai ghê nha, thảo nào bà giữ thân như ngọc thế!”



Người con gái tiến lại gần, vừa thở hổn hển vừa nói. Phong giải thích cho cô ấy:



-“Đây là Nguyệt Anh, em gái sinh đôi của Hà Nguyệt Dương!”



Cô gái hơi cười, ngượng ngùng:



-“Ồ, xin lỗi nhé, mình nhận nhầm, ngày xưa cũng nghe bà ấy kể có em sinh đôi rồi! Mình là Đỗ Khanh, bạn cùng trường ENS với Dương!”



-“Không sao! Mình là Phong!”



-“Hai người đi đâu đây?”



-“Bọn mình tới khu D!”



-“Ơ, trùng hợp quá, mình cũng tới khu D, ông xã mình đang khám ở đó, mình vừa chạy ra ngoài mua nước, mình đi cùng hai bạn luôn…”



Nguyệt Anh quả thực không thích bởi con vịt xấu xí lắm mồm đang phá tan giây phút lãng mạn của cô, nhưng mà trước mặt anh, cô có thể làm gì…ngoài ngoan hiền tiếp chuyện.



….



Tới nơi, Nguyệt Anh vào phòng khám, bên ngoài chỉ con Khanh và Phong. Tính Khanh vui vẻ, hoạt bát, cô bắt chuyện.




Anh đã đối xử với cô tệ bạc tới như nào?



Nỗi hối hận, ăn năn, tiếc nuối bủa vây trong lòng, thực sự, thực sự anh khát khao được nhìn thấy cô, khát khao vô cùng…



…..



…..



Phòng bệnh vắng vẻ, Hà Nguyệt Anh buồn chán nằm qua nằm lại. Anh đi đâu không biết? Đi đâu mà bỏ mặc cô ở khám một mình, điện thoại cũng không thèm bắt máy?



Cô có nên đi tìm anh? Hay là ngoan ngoãn ở đây đóng nốt màn kịch đau ốm này?



Hà Nguyệt Dương cũng thật lắm chuyện, hôm qua còn nhận thua như là cao cả lắm, hôm nay lại dở chứng dọa cô nữa chứ? Điểm yếu của Dương, chính là quá mềm lòng với người thân, cô rõ hơn ai hết, thách chị cũng không dám liều, nhưng mà cô vẫn thấy bực bội. Quả là một ngày xui xẻo!



Bóng dáng cao lớn đẩy cửa, Nguyệt Anh vui mừng khôn xiết.



-“Anh Phong!”



-“Nguyệt Dương ở đâu?”



Giọng anh lãnh cảm vô cùng, cô nghe mà rùng mình.



-“Em…em không biết!”



-“Chắc không?”



-“Em thề!”



-“Tốt nhất là cô không liên quan!”



Hà Nguyệt Anh ngây người, “cô” ư? Lần đầu tiên anh ấy gọi cô như vậy, còn Nguyệt Dương, chị ấy đi đâu? Tại sao anh cần tìm chị ấy? Anh vẫn muốn nghe chị ấy giải thích ư?



Cô khóc lóc khổ sở:



-“Anh đừng buồn, em không sao, có lẽ Dương không đạt được mục đích, chị ấy buồn nên đi đâu đó thôi…”



Phong nhìn người con gái trước mặt, miệng nhếch cười, không muốn đôi co với cô, chỉ là cầm điện thoại của Nguyệt Dương, nhấn phím gọi.



Nguyệt Anh thấy máy kêu, lại thấy dáng vẻ anh, cô chết sốc. Anh đã biết những gì?



-“Cô tự mình đọc lại tin nhắn!”



-“Không phải đâu anh, là chị ấy bẫy em đấy. Mọi việc không như anh nghĩ đâu…em xin…em xin…anh ở lại đi…chị ấy không yêu anh đâu, trên đời không ai yêu anh bằng em đâu…”



Bàn tay anh nắm thật chặt, giọng nói đầy uy lực:



-“Yêu? Tôi tự hỏi tới chị gái ruột luôn bao bọc cô, cô còn có thể đối xử như thế, tôi là cái gì mà cô yêu?”



-“Em yêu anh là thật, em cũng rất đau lòng, anh không biết, em phải lựa chọn giữa chị ấy và anh…em cũng rất buồn…”



-“Hà Nguyệt Anh, nếu cô không phải là em gái ruột của Hà Nguyệt Dương, tôi nghĩ rằng bây giờ tôi đã xách cô và ném ra ngoài cửa sổ rồi…”



-“Đừng, anh, đừng đi…”



Cô van nài thảm thiết, mà đáp lại chỉ có ánh mắt ghê tởm của anh.



-“Từ nay về sau, chúng ta tốt nhất không nên gặp mặt!”



-“Anh ơi, đừng…không phải em…Phong, anh đừng đi…nếu anh đi em chết mất, em không thể, chị ấy có gì tốt, Phong ơi…”



-“Anh ơi…”



-“Đừng, bây giờ chị ấy đã không thương em nữa, anh không thể cũng vậy, anh ơi…”



-“Các người thật quá đáng, hai người hứa yêu thương tôi cơ mà…”



-“Xin anh…”







Cô thảm thương, cô khổ sở, vậy mà anh không hề ngoái lại? Hà Nguyệt Anh đau đớn cùng cực! Vì sao tất cả mọi thứ, chị ấy đều hơn? Vì sao tới cuối cùng, chị ấy vẫn thắng? Vì sao? Vì sao cơ chứ?