Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 73 : Ngoại truyện 2

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Phát biểu cảm nghĩ lần đầu tiên gặp bạn đời.



Anh Phờ: Lâu rồi, giờ cũng chỉ nhớ mang máng thôi, hồi đó còn nhỏ xíu, học mẫu giáo thì phải, cái ngày vẫn gọi cô là mẹ ấy. Mọi khi thầy u đưa đi chơi toàn cho giải quyết nỗi buồn tuỳ thích. Thế cho nên hôm ấy cũng hồn nhiên vạch ra phun vào nhành hoa hồng trước mặt, thậm chí còn hơi tự hào khi cầu vồng bắn khá cao. Thế nào mà từ đâu đi ra một con bé trắng trẻo mập mạp, chỉ thẳng vào mặt.



-“Cậu dám tè bậy, tôi sẽ mách mẹ Thơm và mẹ Thắm, lêu lêu.”



Sợ sun cả vòi, sau này không có thấy hai mẹ trách tội, chắc con bé kia doạ thôi, từ đó nhất mực để ý đến nó, hai tuần sau mới biết nó tên Dờ, còn có một con em sinh đôi nữa. Nó vẫn luôn nghĩ rằng lần đầu gặp là lần tôi cho nó kẹo mút ấy, thôi cứ kệ thế đi, nhiều lúc có những chuyện không nên nói ra thì hơn.
Sợ sun cả vòi, sau này không có thấy hai mẹ trách tội, chắc con bé kia doạ thôi, từ đó nhất mực để ý đến nó, hai tuần sau mới biết nó tên Dờ, còn có một con em sinh đôi nữa. Nó vẫn luôn nghĩ rằng lần đầu gặp là lần tôi cho nó kẹo mút ấy, thôi cứ kệ thế đi, nhiều lúc có những chuyện không nên nói ra thì hơn.



*****



Anh Hờ: Lần đầu hả? Nhỏ quá không nhớ nổi, chỉ nghe mẹ kể lại là tôi cùng con Sờ Hờ mỗi đứa một bên tu ti. Tôi trầm tính, nó thì thích hóng chuyện nên mẹ hay thích quay sang phía nó trêu hơn. Hình như ngày đấy có vẻ tôi thấy tủi thân bị bỏ rơi thì phải, đã dùng bàn tay nhỏ xíu đáng yêu của mình vả cho nó một phát. Tôi nghĩ trẻ con khua múa tý thôi chứ nào có ác độc đến vậy, chắc chắn ma ma đại nhân phóng đại rồi.



*****
*****



Anh Khờ: Thằng rồ lớp bên cạnh thấy tôi ít nói, tưởng dễ bắt nạt, cuối giờ học gọi lại định trấn tiền. Tôi nhìn qua thằng bé, được, béo tốt nhiều mỡ, lâu lắm cũng không đánh đấm rồi. Ai ngờ có con ranh lạ hoắc nào từ đâu xông ra, luôn mồm khuyên giải, phân tích ABCXYZ đủ thể loại, tay còn cầm chặt cái kéo cắt giấy, chắc nó để phòng thân. Thằng béo mệt mỏi quá bỏ đi, tôi cũng rất nhức đầu nên muốn tránh, ai ngờ nó kéo tôi lại, thủ thỉ rõ chân thành.



-“Cậu đừng bao giờ đưa tiền cho nó, đưa được ngày một sẽ có ngày hai, tốt nhất cậu nên về bảo ba mẹ hoặc thưa cô giáo, thôi tớ đi ship hàng đây, bảo trọng.”



Tôi phải nói, thực sự là hơi choáng. Sau đó hình như là có duyên, một năm trôi qua tôi và mẹ gặp nó một lần nữa, có vẻ nó không nhận ra tôi thì phải, cũng có thể nó giả bộ, tôi cũng chẳng rõ nữa. Một thời gian sau thì nó học cùng lớp với tôi, một thời gian sau nữa thì thành người yêu tôi. Sau này thì là mẹ của các con tôi, ba đứa, Đờ, Xờ, Hờ.