Lễ Vật Của Tù Trưởng

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:07 18/04/20


“Cổ quốc Mã Thái” là huyền thoại của sa mạc. Một vùng đất sừng sững nổi lên giữa sa mạc, nói cho đúng thì đó là một quốc gia vô cùng trù phú. Nhất là của cải hoàng thất càng khó có thể phỏng đoán.



Tại Cổ quốc Mã Thái, ngoại trừ quốc vương Aster, người có gia sản và quyền lực nhiều nhất chính là đường đệ(*) của ngài —- Tù trưởng Mặc Ưng.



(*) Đường đệ: em họ bên nội



Tù trưởng Mặc Ưng trong hậu cung có không biết cơ man nào là tì thiếp, nhưng đến nay vẫn chưa chính thức cưới Vương phi, cũng không có con nối dõi. Nguyên nhân chủ yếu là do cá tính hắn phong lưu, không thích bị ràng buộc.



Vì vậy tước vị Vương phi đã trở thành mục tiêu mơ ước của các thiên kim nhà giàu có. Các cô gái thèm rõ dãi, không chỉ vì vinh hoa phú quý mà còn vì tin đồn……



“Nè, cô có biết gì không? Nghe nói tù trưởng Mặc Ưng có thể cưỡi tám cô gái trong một đêm đó nha!”



“Dĩ nhiên tôi biết chứ! Tinh lực của tù trưởng Mặc Ưng nổi tiếng vô cùng mạnh mẽ a. Thật hận không thể cùng chàng mây mưa thất thường một phen.”



“Đúng đó, nếu có thể trở thành Vương phi của chàng, cùng người đàn ông anh tuấn vừa tôn quý vừa cường tráng hoan ái mỗi ngày, quả thật cuộc đời sanh ra làm phụ nữ không uổng phí mà!” Mấy cô gái mặt mày xuân tình nhộn nhạo đứng trong yến hội hoàng cung, bàn tán về tình nhân trong mơ.



“Nói nãy giờ, sao không thấy tù trưởng Mặc Ưng nhỉ?”



“Không biết nữa, chàng nói vài câu mở màn xong đã không thấy tăm hơi đâu.”



“Không xong rồi, không phải bị con hồ ly tinh nào dụ dỗ rồi chứ?”



“Ai goo, có khả năng! Hôm nay tố chức lễ hội long trọng như vậy, xem ra hồ ly toàn quốc đều xổng ra hết rồi, chúng ta nhất định phải cẩn thận đối phó!”



“Đúng, chúng ta nhanh đi tìm tù trưởng, tuyệt đối không thể để cho những con hồ ly tinh đó thành công!” Vài cô líu ríu rồi lướt nhanh đi. Các cô nằm mơ cũng không nghĩ đến tình nhân trong mộng kia đang đứng trong mật thất, cách các cô chỉ một tấm gương—



“Hi, Ớt Nhỏ à, nếu mấy cô ấy biết cưng là hồ ly tinh dụ dỗ tù trưởng trong này, nhất định sẽ kéo đến tính sổ cưng a.” Người nói là một người đàn ông cao lớn, làn da ngăm đen, ngũ quan như chạm trổ, vô cùng khôi ngô. Bờ vai dài rộng, dây cột tóc nạm đầy châu báu, toàn thân phát ra phong tình dị quốc cuồng dã. Hiện tại hắn ở trần, quần tuột đến gối, một thanh “bảo đao” vừa dài vừa thô cắm thật sâu trong cặp mông vừa nhỏ vừa chặt của người thanh niên trước mặt —



“Hừ…. A…. Ai dụ dỗ anh….. Con ma *** đãng chết tiệt kia….. Rõ ràng là anh bắt cóc tôi……” Vương Gia Vĩ phẫn hận quay đầu trừng hắn.



Mặc Ưng xấu xa nở nụ cười, bàn tay to tà ác vuốt ve mông nhỏ trơn bóng. “Cái gì mà bắt cóc? Sao khó nghe vậy. Ta đường đường là tù trưởng của Cổ quốc Mã Thái lại làm chuyện thấp hèn vậy sao? Rõ ràng là Tổng giám đốc Sở tặng cưng cho bản tù trưởng à nha.”



“Anh nói bậy! Tổng giám đốc phái tôi tới phụ trách dự án hợp tác với Cổ quốc Mã Thái, không phải phái tôi tới bán thịt! Anh đừng mơ có thể ly gián tình cảm bao nhiêu năm của tôi với Tổng giám đốc.”



“Chậc chậc, quả là bé trợ lý vừa ngu vừa khờ mà! Cưng nghĩ lại coi, tổng giám đốc của cưng có phải dặn cưng khi đến Cổ quốc Mã Thái phải đặt thành công của dự án lên hàng đầu không?”



“Đúng vậy”



“Vậy có phải hắn còn bảo cưng chỉ cần tù trưởng ra điều kiện, cưng đều phải tận lực thỏa mãn không?”



“Không có sai. Nhưng tôi có đặc biệt nhấn mạnh, chỉ cần tôi không muốn, thì không thể ép bản trợ lý thỏa mãn thú tính hạ lưu của anh! Tổng giám đốc cũng đã đồng ý với tôi!”



“Chậc chậc, bé ngốc à! Dưới “bảo đao” của tù trưởng, ta chưa từng gặp qua có ai không muốn. Cưng đã bị tổng giám đốc của cưng lừa rồi! Bị đóng gói thành quà biếu dâng qua đây, bản thân còn không biết, thật là đáng thương a………”



Vương Gia Vĩ nghe vậy quả thực là khóc không ra nước mắt. Huhu……. tổng giám đốc đáng ghét! Khổ thân em làm trâu làm ngựa cho tập đoàn Sở thị nhiều năm như vậy, anh lại bán đứng em!



“Đồ chuột chết! Tôi không phải là quà của anh! Rút ra cho tôi! A a –”  Không nghĩ tới tên *** ma này không những không rút mà còn hung hăng cắm mạnh vào, hại Vương Gia Vĩ thiếu chút nữa ngất xỉu!



“A a……. Đừng sâu như vậy mà………. Mông sắp thủng rồi…….. A a………”



“Miệng nói không muốn, sao cái mông vẫn lắc mạnh như vậy, tổng giám đốc Sở dạy bảo nhân viên như vậy sao? Không thành thật gì cả, khách hàng sao có thể yên tâm hợp tác đây?” Tù trưởng Mặc Ưng một bên trêu chọc, một bên lại ra sức đong đưa thắt lưng.



“A a…….. Đồ chuột chết…….. Không cho phép anh nói xấu tổng giám đốc của tôi……. A a………..”
“Ừm, mau đi đi, đừng lo cho bọn tôi.” Sở Thận Chi nhẹ gật đầu.



“Cần giúp không?” Mặc Ưng thích nhất mấy chuyện kích thích này, cõi lòng chờ mong hỏi.



“Không cần đâu, tôi có thể giải quyết được, cảm ơn nha người anh em.”



Đợi Diệp Phương Diêu đi rồi, Vương Gia Vĩ lập tức giội cho hắn một gáo nước lạnh, “Không cần anh gà mẹ, chồng giám đốc Diệp xuất thân mafia đó, không tới lượt anh ra mặt đâu.”



“Trợ lý Vương, sao nói chuyện với khách vô lễ như vậy?” Sở Thận Chi không vui nói.



“Không sao, tôi thích cậu ấy như vậy, cậu ấy càng mắng tôi càng hưng phấn.” Hai mắt Mặc Ưng tỏa sáng liếm liếm miệng. Nghĩ tới Ớt Nhỏ bị mình đặt dưới thân chơi đến chết đi sống lại, bộ dạng khóc lóc *** đãng cầu xin mình ngừng lại, hạ thân nhịn không được cứng ngắc.



Ánh mắt biến thái *** tà như muốn giật phắt quần áo trên người Vương Gia Vĩ, cậu không khỏi rùng mình……. Huhu, tổng giám đốc cứu em!



“Tù trưởng Mặc Ưng, tôi mời cậu một ly.” Tổng giám đốc của cậu còn cười cười mời rượu tên đại sắc lang này nữa, không thèm đoái hoài tới ánh mắt cầu cứu của cậu.



“Trợ lý Vương, nếu tù trưởng Mặc Ưng uống nhiều quá, cậu chịu trách nhiệm đưa hắn trở về khách sạn, biết không?” Sở Thận Chi đặc biệt dặn dò.



“Cái gì? Em?” Má ơi, nếu bị tên biến thái này mang về khách sạn, mông của bản thiếu gia còn giữ được sao? Vương Gia Vĩ trong lòng bất an, vội vàng từ chối, “Không được,NyNynhà em chưa có ăn cơm nha, em muốn về ăn cơm chung với em ấy.”



“NyNy? Ai vậy?” Mặc Ưng tò mò hỏi.



Vì đuổi tên biến thái này, Vương Gia Vĩ nhanh nhạy ứng biến, thuận miệng nói dối, “NyNy là bạn gái tôi, chúng tôi bên nhau lâu rồi, tình cảm rất tốt.” Hắc hắc, coi ông còn đường nào không.



Không nghĩ tới Mặc Ưng nghe xong ngược lại càng thêm hưng phấn, “Thật không? Ta về chỗ cưng chơi 3P nha, yên tâm, bản tù trưởng là nam nữ chơi tất, cam đoan cho hai người đều dục tiên dục tử, sướng đến đỉnh điểm!” (3P thú nhân =))~)



Vương Gia Vĩ nghe vậy thiếu chút nữa ngất đi! “Trên thế giới tại sao có thể có người biến thái đến như vậy a a a?!” Anh em họ Sở cười ra tiếng –



Vương Gia Vĩ cảm thấy như tám đời trước mình đã sống rất lụy bại vậy.



Theo lệnh của tổng giám đốc mang khách quý đẩy lên xe, tên kia uống say như chết, dọc đường không chỉ nói chuyện điên điên khùng khùng mà còn động tay động chân với cậu, nhẫn nại của cậu quả thực đạt tới cực hạn!



Thật vất vả dưới sự trợ giúp của người hầu đưa Mặc Ưng lên giường, Vương Gia Vĩ đã mệt mỏi đến kiệt sức.



“Hô hô…… Mệt chết tôi rồi…..” Vương Gia Vĩ lau đầu đầy mồ hôi, “Tôi đã đem anh về nhà, tôi mặc kệ, gặp sau!”



Cậu trợ lý nhỏ đáng thương của chúng ta chưa kịp bỏ chạy, đã bị tên kia ôm cổ, kéo lên giường –



“Mẹ…… Đừng đi, kể chuyện xưa cho con nghe……” Mặc Ưng chôn mặt vào ngực cậu, làm nũng nói.



Trên mặt Vương Gia Vĩ lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến –



“Tôi không phải mẹ anh!”



“Phải a! Coi kìa, còn có sữa!” Tên kia xé quần áo cậu, dùng hai ngón tay nhéo đầu nhũ cậu–



“A a — anh làm gì đó?” Thân thể Vương Gia Vĩ mẫn cảm run rẩy –



“Ta đói bụng, ta muốn uống sữa!” Hắn nói xong không thèm để ý tới cậu trai giãy giụa, cúi đầu ngậm đầu nhũ hồng hồng xinh đẹp đáng yêu vào miệng ra sức hút –



.