Lễ Vật Của Tù Trưởng

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:07 18/04/20


Từ khi hai người biết được tâm ý của nhau, những đêm nóng bỏng nay lại càng bùng cháy!



“Hừ uh… Anh yêu em chết mất… Ớt Nhỏ của anh…”



côn th*t thô to của hắn phốc phốc xuyên quất khe huyệt nhỏ chặt, phát ra tiếng nước *** mỹ khiến người khác đỏ mặt tim đập dồn…



“Hừ uh, đại sắc ưng… Xấu lắm… A a…”



Vương Gia Vĩ dù mắng, nhưng cái mông vẫn xoay nhiệt tình nghênh đón từng đợt cắm rút của hắn!



“A a… Bảo bối… Anh yêu em… Anh yêu em…”



“A a ―― Đồi bại! Không được nói!”



Thân thể trải qua sung sướng đến run người, Vương Gia Vĩ mỗi lần nghe hắn nói ba từ kia, có thể lập tức đạt tới đỉnh!



“A a ―― bắn ―― “



“Oh oh ―― bắn đi! Bảo bối của anh ―― anh cũng bắn cho cưng rồi ―― A a ―― “



Mặc Ưng vô cùng vui mừng khi thấy người yêu có bao nhiêu yêu mình, mỹ mãn gào thét bắn tinh hàng loạt vào mông nhỏ kia…



Hai người thở hồng hộc ôm quấn lấy nhau…



Vương Gia Vĩ rất nhanh mệt đến ngủ thiếp đi.



Mặc Ưng vừa yêu lại vừa thương ngắm nhìn cậu, đau lòng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn.



Bé yêu đáng thương của anh, nhất định mệt muốn chết rồi.



Nhất định sau này mình phải kiềm chế, nếu làm Ớt Nhỏ bị thương mình sẽ rất đau lòng.



Mặc Ưng kéo chăn bông đắp kỹ cho cậu, nhẹ nhàng xuống giường.



Đi tới thư phòng, Mặc Ưng mặt lạnh lùng nhìn tấm hỉ thiệp màu đỏ.



Đây là người phụ nữ mà đích thân quốc vương lựa chọn cho hắn―― Tiểu thư Middia.



Hôn lễ là ngày mốt.



Mặc Ưng không hề mảy may vui mừng.



Ngược lại hắn cảm thấy bất an.



Như là sắp xảy ra sự cố lớn.



Ớt Nhỏ nếu như biết hắn lấy Vương phi, không biết sẽ có phản ứng gì?



Nghĩ đến bé yêu bình thường có vẻ vụng về nhưng kì thực rất nhạy cảm,



Hắn cảm thấy việc mình đồng ý ngay từ đầu quả là bồng bột, thật là trẻ con!



Nhưng hôn lễ sắp cử hành, nếu như hủy bỏ, quốc vương còn mặt mũi nào nữa?



Aiz, đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì đến cùng thôi.



Đến lúc tiểu bảo bối tức giận, do bé tự do đáng chửi là được.



Chỉ cần em ấy không giận, thì muốn phát giận thế nào cũng được.



Hắn tin tưởng Ớt Nhỏ yêu hắn thắm thiết, tuyệt đối sẽ không rời hắn.



Mọi chuyện sẽ không bi kịch như vậy đâu.



Ngay lúc Mặc Ưng đang tự trấn an bản thân, Vương Gia Vĩ đột nhiên đi đến khiến Mặc Ưng giật nảy mình! Hắn vội vàng mắt tinh tay nhanh kéo chồng tài liệu đè lên tấm hỉ thiệp.



“Bảo bối, sao dậy rồi?” Mặc Ưng vội vàng đứng dậy, kéo cậu vào lòng ――



“Em đi WC, thấy anh không có trên giường, cho nên tới tìm.” Vương Gia Vĩ ở trong lòng ngực ấm áp đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, “Sao anh không ngủ?”



“Oh, quốc vương vừa gửi văn kiện cho anh, muốn anh cho ý kiến liền nên anh phải tăng ca.”



“Có muốn em hỗ trợ không? Đánh văn bản hay làm báo cáo, em cũng có thể làm.” Vương Gia Vĩ làm trợ lý đã lâu, rất tự tin với năng lực của mình.



“Không cần đâu, anh làm xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Hay là em muốn một lần nữa?” Mặc Ưng tà ác sờ soạng mông cậu!



“Đại sắc ưng!” Vương Gia Vĩ mặt đỏ đánh ma trảo của hắn: “Anh muốn giết em à? Đêm nay đã làm ba lần rồi!”



“Được được… Không làm, không làm, chúng ta đi nghỉ ngơi, đến, anh ôm em về phòng.”



Mặc Ưng ôm ngang cậu, nhanh rời đi.



Như là chạy nạn, hắn ngay cả một phút cũng không muốn ở lại chỗ này, thư phòng phảng phất như yên lặng trước chiến tranh…



******



Không nghĩ tới tránh được một lần, không tránh được cả đời.



Khi Mặc Ưng bị quốc vương triệu tiến vào hoàng cung, một vị đại sứ tôn quý vừa lúc tới chơi.



Quản gia được tù trưởng đại nhân dặn dò cẩn thận, chỉ cần hắn không có ở đây, Vương Gia Vĩ chính là người đại diện hắn, có thể thay mặt hắn tiếp khách, xử lý bất cứ gì chuyện.



Vì vậy quản gia lập tức thông báo cho Vương Gia Vĩ đại nhân.



“Đại sứ Carroll hảo.” Vương Gia Vĩ từng gặp ông ta một lần trong yến hội, nhiệt tình bắt tay, “Mời đại sứ ngồi.”



“Cảm ơn Trợ lý Vương.” Đại sứ Carroll hỏi, “Xin hỏi tù trưởng đâu?”



“Thật không khéo, tù trưởng đại nhân vừa tiến cung rồi, đại sứ hôm nay đến không biết có chuyện gấp gì? Tôi có thể giúp ngài chuyển lời.” Vương Gia Vĩ lễ phép mỉm cười.



“Thật không khéo rồi. Bởi vì trong nhà có việc gấp, tôi phải lập tức quay về nhà, cho nên không thể tham gia đại lễ ngày mai của tù trưởng đại nhân. Hôm nay đặc biệt đến sớm để mang chút lễ vật thể hiện tí lòng thành. Hy vọng Trợ lý Vương thay tôi chuyển cho tù trưởng đại nhân.” Đại sứ Carroll vẻ mặt áy náy giải thích.



“Đại lễ? Đại lễ gì?” Vương Gia Vĩ không hiểu.



“Hả?” Đại sứ Carroll giật mình, “Chẳng lẽ Trợ lý Vương chưa nhận được hỉ thiếp sao? À, cũng khó trách, tôi cũng vậy. Sáng hôm nay tôi cũng mới vừa nhận được. Lần này hôn lễ của tù trường đại nhân muốn giữ bí mật tới cùng mà.”



“Hôn lễ?” Vương Gia Vĩ giật nảy mình: “Cái gì… Cái gì hôn lễ? Hắn sắp kết hôn?”



“Đúng vậy.” Carroll đại nhân đưa hỉ thiếp ra, “Ngài xem, hôn lễ cử hành vào ngày mai.”



Giật lấy hỉ thiếp, tay Vương Gia Vĩ run đến không cầm nổi.



Cậu hít sâu một hơi, buộc mình trấn định rồi mới từ từ nhìn thấy nội dung ――



“Hôn lễ của Tù trưởng Mặc Ưng cùng Tiểu thư Middia sẽ được cử hành vào mười giờ sáng mai tại hoàng cung, xin mời các vị góp mặt chia vui. Mặc Ưng… Anh lừa tôi.” Lòng đau đớn đến phát điên.



Nước mắt Vương Gia Vĩ thiếu chút nữa tràn mi.



Nhưng tôn nghiêm đàn ông không cho phép cậu tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.



Đây là tự tôn duy nhất còn sót lại.



Khi trái tim bị xé nát, da thịt bị lăng trì thì tôn nghiêm là thứ duy nhất cậu còn.



Tôn nghiêm của Vương Gia Vĩ cậu, không ai có thể tước đoạt được.



Dù là tù trưởng đại nhân tôn quý, cũng tuyệt đối không thể!



******



Cất bước ra khỏi đại sứ quán, Vương Gia Vĩ như u hồn về tẩm cung của hai người.



Ngồi trên giường hồi những giây phút ngọt ngào mặn nồng, nước mắt không nhịn được tràn mi.



“Ô… Tại sao… Tại sao lại đối với tôi như vậy?”



Vương Gia Vĩ chôn mặt vào gối, khóc oa oa!



Nếu như anh chỉ muốn đùa tôi thôi, cần gì phải nói yêu tôi chứ?



Tại sao khi tôi giao trái tim tôi rồi, anh lại lấy người khác?



Mặc Ưng, Mặc Ưng, sao anh lại tàn nhẫn như vậy?



Vương Gia Vĩ nằm ở trên giường khóc không thở nổi.



Chăn còn phảng phất mùi của hắn, nhiệt độ của hắn, nhưng tại sao hắn lại như sương như mai, đảo mắt đã biến mất vô tung?



Không, không, cậu không tin!



Cậu không tin người yêu của cậu lừa gạt tình cảm của cậu?



Cậu muốn đi tìm hắn! Cậu muốn trực tiếp hỏi rõ ràng!



Vương Gia Vĩ lau nước mắt, lập tức đi xe tới hoàng cung.



Thị vệ biết cậu có quan hệ thân thiết với Tù trưởng Mặc Ưng, lập tức dẫn cậu đến chỗ tù trưởng.



“Tù trưởng đại nhân ở bên trong.”



“Cảm ơn.”



Vương Gia Vĩ đứng trước đại môn, sợ hãi không dám tiến vào.



Vạn nhất mình vào, hắn nói thẳng với mình là muốn kết hôn, mình chịu đựng nổi sự thật tàn khốc ấy sao?



Không, hay là không nên hỏi.



Chưa có chuyện gì xảy ra.



Coi như mình không biết gì hết.




“Cưng gặp cơn ác mộng à?”



 



Âm thanh quan thuộc bên tai, Vương Gia Vĩ tưởng tai mình có vấn đề rồi, vừa ngẩng đầu nhìn ――



 



Dung nhan tuấn mỹ xuất hiện ngàn lần trong mộng hiện ra trước mắt.



 



Vương Gia Vĩ không cách nào tin, si ngốc ngắm nhìn.



 



Mình đang nằm mơ sao?



 



Vươn tay muốn chạm hắn, lại sợ một khi chạm vào, người yêu sẽ như bọt biển tan biến mất…



 



“Bảo bối…”



 



Đột nhiên, tiếng kêu quen thuộc làm cậu tỉnh táo lại!



 



Này không phải mộng!



 



Là hắn, thật là hắn!



 



“Bảo bối, để anh ôm cưng…”



 



Chát ――



 



Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên!



 



Vương Gia Vĩ như sư tử hà đông rống lên: “Ôm cái đầu anh!”



 



Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Ưng lệch qua một bên!



 



“Hắc hắc, bảo bối, đừng nóng giận, đừng nóng giận! Cưng đánh thêm bên kia nữa nhé?”



 



Đường đường phú khả địch quốc – tù trưởng Mặc Ưng, bị bạt tai, chẳng những không giận, ngược lại còn muốn người đó tát thêm cái nữa!



 



“Không cần chưng mặt cười ra! Dừng xe! Dừng xe cho tôi!” Vương Gia Vĩ phát giác mình đang ngồi trong xe, lập tức kêu to dừng xe.



 



“Không được! Không thể dừng!”



 



“Tên chết tiệt này!” Vương Gia Vĩ hỗn hển kéo cửa, nhưng phát hiện cửa bị kháo rồi.”Anh lại muốn bắt cóc tôi?”



 



“Mặc kệ có phải bắt cóc hay không, ta không bao giờ để cưng rời xa ta nữa.” Mặc Ưng bắt cậu ôm vào lòng, hung hăng hôn tới!



 



Chát ――



 



Quả nhiên bên mặt kia cũng bị đánh!



 



“Tên thối ưng luôn tự cho mình là đúng này! Anh cho anh là ai? Muốn bắt tôi là bắt, muốn lên giường là lên, muốn kết hôn là kết, anh xem tôi là cái gì?” Vương Gia Vĩ cũng không nhịn được chua xót cùng phẫn nộ, khóc lóc vừa đánh vừa mắng chửi!



 



“Tôi là người! Không phải đồ chơi của anh!”



 



“Xin lỗi, bảo bối, đều là anh sai, em đánh mắng anh như thế nào cũng được, van cầu em đừng khóc nữa, trái tim của anh tan nát hết rồi!” Mặc Ưng cầm lấy tay cậu đưa lên môi hôn.



 



“Không được!” Vương Gia Vĩ rút tay mình về, “Không được dịu dàng giả dối như vậy, đây là độc dược bọc đường! Anh có phải muốn tôi chết mới vừa lòng không? Anh không muốn tôi bám theo anh nữa chứ gì, muốn một nhát chém chết tôi chứ gì?”



 



“Không phải! Không phải mà! Bảo bối, anh chưa bao giờ muốn làm em buồn, Anh yêu em, anh yêu em mà!” Mặc Ưng bày tỏ tất cả chân tình.



 



“Câm mồm! Câm mồm! Anh chỉ yêu lừa gạt tôi thôi? Anh chỉ yêu xem tôi là kỹ nữ, chỉ cần tặng tôi vài thứ là nghĩ mình có thể thao tôi như thế nào cũng được, có phải hay không? Phải, là tôi ti tiện, tôi thích anh thao tôi! Mỗi lần anh thao tôi, tôi sung suống hứng tình như chó cái! Như vậy anh hài lòng rồi chứ?”



 



“Đừng nói nữa! Đều là anh sai, anh đáng chết, anh đáng chết! Van xin em, đừng nói mình như vậy, bảo bối của anh…” Mặc Ưng nghe cậu tự sỉ nhục mình như vậy không cầm được nước mắt…



 



Thấy người nọ khóc, đầu Vương Gia Vĩ nhất thời trống rỗng.



 



Giả phải không?



 



Cậu vươn tay chạm vào nước mắt hắn, không dám tin vào nhiệt độ nóng bỏng đó…



 



“Anh khóc?”



 



“Bảo bối, anh đã hủy bỏ hôn lễ rồi. Thật sự, anh sẽ không lấy người khác, vĩnh viễn cũng không! Cho dù quốc vương tức giận, anh cũng không muốn em thương tâm.” Mặc Ưng chảy nước mắt, như đinh chém sắt khẳng định, “Người duy nhất anh muốn lấy là em. Em là Vương phi duy nhất của anh!”



 



Vương Gia Vĩ còn không định thần lại được, nghe tin tức kinh động đó, đầu nhỏ còn chưa xử lý kịp!



 



“Bảo bối, cưng có nghe anh nói không?”



 



“Bảo bối, cưng làm sao vậy?”



 



Âm thanh của người kịp càng ngày càng xa, càng lúc càng mơ hồ…



 



Nhưng trái tim Vương Gia Vĩ đã bình yên, biết rằng tình yêu của mình đã không còn nghi ngờ, lừa dối! Cậu biết đại hắc ưng bay trở về rồi.



 



Mang theo tình yêu cùng tôn trọng.



 



Lần này, hắn sẽ bên mình đời đời kiếp kiếp, bay lượn trên bầu trời Cổ Quốc…



 



Đó là buổi tối trước ngày quay về Cổ Quốc Mã Thái.