Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Chương 1 : Birth of a Dark Gamer (Khởi đầu của một Dark Gamer)

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Một cuộc sống nghèo đói, nhưng vẫn cao quý, tao nhã và đẹp như tranh vẽ, bạn chỉ có thể tìm thấy trong một vở opera, và dù bạn có nghèo như thế nào, nó vẫn không thể ngăn cản bạn thể hiện tình yêu của mình vô điều kiện đến với những người xa lạ hoặc ngăn bạn chia sẻ với mọi người một mẩu bánh mì cùng nụ cười ấm áp.



Nếu ai đó dám tuyên bố rằng có một ảo ảnh như vậy tồn tại trong hiện thực, Lee Huyn chắc chắn sẽ đánh kẻ đó một trận nhừ tử.



Cuộc sống này quá tàn nhẫn với người nghèo. Luật phúc lợi lao động sau khi được sửa đổi bởi Quốc hội, đã không cho phép cho trẻ vị thành niên làm việc. Dù luật pháp là như vậy, nó vẫn không thể ngăn cậu làm nhiều việc.



Từ năm mười bốn tuổi cậu đã làm thợ may trong một nhà máy. Mức lương ở đó thực sự rất ít ỏi nhưng ít nhất cậu có thể ăn miễn phí.



Dù vậy, phải ở dưới tầng hầm, nơi chỉ có hai cái quạt thông gió chaỵ, sức khỏe của cậu nhanh chóng xấu đi. Phổi của cậu bị phá hủy, và phải trả những hóa đơn y tế nặng.



Sau đó là công việc tại trạm gas và thỉnh thoảng cậu còn đi xung quanh kéo một chiếc xe đẩy tay thu thập và bán vật liệu tái chế.



Nhưng dù cho cậu làm việc chăm chỉ như thế nào, vào cuối ngày, số tiền trong túi cậu chẳng còn lại là bao.



Là một trẻ vị thành niên, nhưng cậu buộc phải có việc làm, điều này là bất hợp pháp, và do đó các nhà tuyển dụng đã tàn nhẫn bóc lột cậu đến tận xương không thương tiếc.



Cậu đã sống cuộc sống bị bóc lột cho đến tận năm hai mươi tuổi, và nhờ đó, cậu hiểu rất rõ về giá trị của đồng tiền. Nhưng dù sao đi nữa, mọi chuyện sẽ trở nên khác biệt từ bây giờ. Bây giờ cậu đã hoàn toàn được thừa nhận là một người trưởng thành, cùng với một tấm thẻ ID, giờ cậu có thể làm việc một cách hợp pháp.



Bỏ thẻ ID vào túi mình Lee Huyn tự nhủ:



"Mình sẽ làm việc đến khi cơ thể kiệt sức. Mình sẽ làm được với ba công việc một ngày"



Khi cậu chỉ là một đứa trẻ, cha mẹ cậu đã chết trong một tai nạn, giờ đây gia đình cậu chỉ còn lại bà cậu và một người em gái.



"Mọi chuyện sẽ ổn, từ giờ trở đi chúng ta sẽ trở nên giàu có"



Lee Huyn tự hứa như vậy và trở về nhà.



"Lee Huyn, cháu về từ bao giờ?"



Bà cậu hỏi trong khi đang nằm xuống dưới chăn mình.



Bà cậu đã bị trật khớp hông, sau khi ngã xuống cầu thang vài ngày trước, hiện tại bà không thể làm việc gì, mặc dù đã uống thuốc giảm đau, gia đình này thực sự khó khăn, bà không thể đi đến bệnh viện để nhận sự điều trị thích hợp và do đó chỉ có thể nghỉ ngơi tại nhà, cũng vì không được điều trị, hằng đêm bà chỉ có thể rên rỉ một cách đau đớn.



Khi Lee Huyn vào nhà, cậu cảm thấy nghẹt thở. Ngôi nhà dường như không còn sự sống, cùng với một người em gái và người bà già cả. Mặc dù cậu không nhận ra, nhưng nó có thể là lý do tại sao cậu không còn muốn về nhà như trước kia.



"Hayan đâu rồi bà?"



"Bà không rõ. Nó đi ra ngoài và chưa về. Có thể nó lại đi xung quanh tụ tập cùng với bọn xấu một lần nữa."



Lee Hayan là em gái cậu. Gần đây cậu không thường nhìn thấy mặt cô bé.



"Nó sẽ ổn thôi. Có chuyện gì xảy ra với nó được chứ?"



"Cháu là anh trai duy nhất của nó. Một người anh trai thì nên bảo vệ em gái của mình"



"Vâng ạ"



Lee Huyn cười gượng và đi về phòng. Thậm chí dù cậu phải lao động chân tay hoặc lái taxi, cậu vẫn muốn đưa em gái mình vào đại học.



Dù Hayan có vẻ đang lạc lối, nhưng con bé tỏa sáng và thông minh, không giống như Lee Huyn. Cậu tin tưởng rằng trong trường đại học, con bé có thể gặp một người chồng tốt và sau đó có một cuộc sống tốt. Cậu cũng mong có thể bù đắp lại cho người bà ốm yếu vì tất cả những gì bà đã hy sinh cho hai anh em cậu.



"Được, mình sẽ tìm một công việc ngay ngày mai. Dù phải trở thành một người lao động cũng không sao..."



Tự nhủ với bản thân, Lee Huyn bật chiếc máy tính cũ lên. Ngay sau khi kết nối internet, như thường lệ, cậu truy cập vào trò chơi. Trò chơi mang tên Lục địa phép thuật, một trò chơi cổ điển được phát hành 20 năm trước. Trò chơi trực truyến này đã tạo lên một cơn sốt cho rất nhiều game thủ tại Hàn Quốc khi mới phát hành. Trò chơi này vẫn ở đỉnh cao cho đến 3 năm gần đây.



Chiếc máy tính của Lee Huyn đã cũ, được lắp ráp từ nhiều phần khác nhau, đã không còn khả năng chạy phần lớn các trò chơi hiện nay. Trừ một trò duy nhất: Lục địa phép thuật, và nó vẫn còn chạy tốt.



Đây là game đầu tiên cậu chơi và cũng là game duy nhất mang lại cho cậu cảm giác hứng thú.



Phong cách chơi của Lee Huyn rất kì lạ. Cậu không hợp tác cùng những người xung quanh mà thay vào đó là đi săn bắn trong những ngày dài. Sau khi giết chết nhiều quái vật và nâng cao level, cậu tiến đến những bãi săn quái khó hơn. Sau tất cả, cậu không tham gia vây hãm hoặc những trận chiến giữa các guild.



Cậu cảm thấy hài lòng trong game bởi khả năng của nhân vật được phát triển dần dần và các trang bị cũng được nâng cấp. Cậu đã từng đi săn trong 200 giờ liên tục (8 ngày) mà không hề ngủ. Nó cũng không phải điều kì lạ với cậu, cậu có thể đấu tranh trong một tháng chỉ để lên một level hoặc tiêu diệt một con quái vật.



Mọi người có thể đặt câu hỏi rằng cậu đang tìm kiếm niềm vui nào trong đó, nhưng niềm vui  với cậu chỉ đơn giản là chứng kiến nhân vật của mình trở nên mạnh hơn và khi cậu có thể đánh bại những con quái mà trước đó cậu không thể, cậu thực sự vui vì điều đó.



Trong một thời gian ngắn, Lee Huyn đã đạt cấp độ cuối cùng. Đó là trạng thái mà level không còn tăng.



Đã hai thập kỷ kể từ ngày Lục địa phép thuật phát hành, đó là kỷ lục đầu tiên và duy nhất trong lịch sử. Khi Lee Huyn nhìn lại, cậu không còn thấy ai có thể cạnh tranh với nhân vật của mình. Trong những bãi săn quái, nơi những người khác phải vất vả chiến đấu trong một đội, cậu có thể một mình tiêu diệt tất cả.



Sau khi leo lên đến level cao nhất, cậu một mình săn tất cả các boss cuối, bao gồm cả những con rồng.



Dù vậy, cậu đã mất tất cả hứng thú với Lục địa phép thuật. Ngày nay cùng với công nghệ phát triển, mục tiêu cuối cùng của mọi trò chơi là có thể trang bị cho nó một hệ thống thực tế ảo.



Một trò chơi thực sự hoành tráng mang tên "Royal Road", được coi như một tiêu chuẩn cho game thực tế ảo. Bắt đầu cùng với một thế giới hoàn hảo, trò chơi bao gồm hàng chục ngàn chủng tộc và người chơi. Hơn mười ngàn công việc và hàng trăm ngàn kĩ năng.



Bạn có thể tận hưởng bất kì cuộc phiêu lưu nào giống như bạn từng khao khát hoặc bạn có thể đi đánh cá trến biển cùng những người bạn khi ngày kết thúc, well tất nhiên là nếu bạn không gặp phải những cơn bão.



Quy mô lớn quả là tuyệt vời, nhưng tuyệt vời hơn trên tất cả là hệ thống diệu kì của game. Royal Road nổi tiếng với những niềm vui bất tận đối với mọi game thủ.



"Haizzz, với mình, đó chỉ là một miếng bánh trên trời"



Lee Huyn có thể hy vọng điều gì từ một chiếc máy tính có thể bị chậm nếu cố mở một trang web chỉ hơi phức tạp?



Giống như sự nổi tiếng của nó, để cài đặt các thiết bị tạo nên trò chơi thực tế ảo, giá của một bộ thiết bị có thể vượt trên 10.000.000 won (khoảng 200.000.000 VNĐ). Thậm chí nếu cậu có số tiền đó, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cậu cũng sẽ trả các hóa đơn y tế cho bà hoặc cậu cho nó vào quỹ học phí đại học của em gái mình.



Để tập trung làm việc, Lee Huyn sẽ không để bất kì điều gì khiến cậu phân tâm ra khỏi mục tiêu kiếm tiền của mình, vậy nên cậu quyết định xóa tài khoản Lục địa phép thuật.



————————————————————————————————



—Bạn có chắc chắn muốn xóa tài khoản?—



Có | Không



————————————————————————————————



Lee Huyn di chuyển con trỏ chuột lên nút "Có". Giờ đây, chỉ cần một cú click chuột, nhân vật mà cậu yêu quý sẽ biến mất mãi mãi. Trong khoảnh khắc cậu uốn cong ngón tay xuống, một ý nghĩ chạy qua tâm trí cậu.



"Liệu mình có thể bán nhân vật này lấy tiền?"



Lee Huyn nhớ đã từng đọc trên báo hoặc đâu đó rằng việc mua và bán nhân vật hiện nay đang rất phổ biến. Cậu chợt nhận ra rằng dù thế nào thì việc xóa nhân vật cũng là một ý tưởng tồi hơn so với việc bán nó cho người khác.



Cậu bắt đầu tìm trên internet một trang web kinh doanh nhân vật. Kết quả cho ra hàng chục trang web, cậu tìm và truy cập vào một trang có khối lượng giao dịch lớn nhất trong số đó.



"Vậy mình chỉ cần để gửi nhân vật của mình ở đây cùng với một cái giá là xong?"



Lee Huyn tải hình ảnh nhân vật của mình, cùng những hình ảnh liên quan lên.



Nhân vật với level cao nhất trong Lục địa phép thuật, cùng với trang bị tốt nhất đến từ những con rồng.



Cậu quyết định bắt đầu đấu giá cùng với giá khởi điểm là 50.000 won (1.000.000 VNĐ). Cậu sợ rằng không ai sẽ bỏ tiền mua nếu cậu đòi một cái giá quá cao.


"Không-không thể nào!"



"Không thể nào? Nếu mày thực sự muốn chúng tao ngày mai lại đến, và khi đó khoản nợ của mày lại tăng lên một ít. Mày đã nghĩ kĩ chưa?"



Người đàn ông mặc vest đen tràn ngập sự tự tin, sự tự tin của kẻ mạnh.



Lee Huyn bắt đầu cảm thấy tốt hơn hết là cậu nên trả nợ ngay khi có thể. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác, bọn chúng đã biết cậu có tiền. Người đàn ông bắt đầu cười nhếch mép.



"Người bà tội nghiệp, bị thương và phải nằm viện, nhìn bà có vẻ thoải mái ở trong viện. Giống như đứa em gái bé nhỏ của mày ở hành lang. Trông con bé nhìn có vẻ ngon lành, tao cược rằng nó sẽ bán được giá nếu đưa ra đảo..."



"Sao mày dám chạm vào Hayan!"



"Thư giãn đi, bọn tao vẫn chưa làm gì con bé cả. Nhưng điều đó có thể sẽ xảy ra, và giờ đây, tao đang nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu gia đình ba người của mày cùng nhập viện một lúc. Thật là một cảnh tượng cảm động."



Lee Huyn không thể phớt lờ những mối đe dọa này được nữa. Điều này không thể giúp được gì. Cậu đã nhìn thấy số phận của những người, những người không thể trả nổi tiền vay, những người sống trong các khu ổ chuột. Nếu thực sự có tội, vậy tội lỗi ở đây chính là đã vay tiền bọn chúng.



Không thể dựa vào pháp luật, Lee Huyn đầu hàng, cậu đưa cho bọn chúng sổ tiết kiệm của mình. Người đàn ông nhận quyển số và lấy ra 90.000.000 won bằng tiền mặt từ một cái túi ra ngay tại chỗ. Cùng với nó là một giấy nợ 100.000.000 won được viết bởi cha cậu từ 8 năm về trước. Bọn chúng biết tất cả mọi thứ và đã chuẩn bị đầy đủ.



"Cảm ơn. Và xin lỗi vì những rắc rối."



Khi những người đàn ông rời khỏi phòng bệnh, Lee Hyun hét lên.



"Đợi một chút!"



"Sao vậy nhóc?"



"Hãy đợi đấy, rồi tao sẽ khiến bọn mày phải trả giá vì điều này!"



"Cái gì?"



"Bởi vì tao đã trả tiền, bọn mày có thể nghĩ là mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng rồi tao sẽ đòi lại gấp bội."Những kẻ cho vay nặng lãi bắt đầu cười một lần nữa. Dù vậy, sau khi nhìn vào mắt của Lee Huyn, tiếng cười của bọn chúng tắt ngấm ngay lập tức.



Anh mắt của cậu khiến họ lạnh xương sống. Ánh mắt của một con thú, mạnh mẽ và hoang dại.



"Nhìn mày có vẻ không biết sợ. Tao nghĩ là bọn tao nên dạy cho một đứa như mày hiểu về thế giới."



Một vài kẻ bắt đầu xắn tay áo. Nhưng Lee Huyn không hề cảm thấy dù chỉ là một chút sợ hãi.



"Đủ rồi. Chúng ta đã lấy được tiền, không cần phải làm điều thừa thãi."



"Nhưng..."



"Cậu thật sự muốn có một người phải nằm viện?"



Người đàn ông tóc vàng bắt đầu gầm lên.



"Em hiểu rồi, Huyng-nim."



"Này nhóc." - Kẻ cầm đầu nhìn vào Lee Huyn và nói.



"Ta là Han Jinsup tại Myongdong. Nếu cậu thực sự tin rằng mình sẽ tồn tại được trong thế giới độc ác này. Nếu cậu nghĩ ta đã không công bằng, hãy kiếm lại 3.000.000.000 won trong vòng 5 năm và gặp ta. Khi đó, ta sẽ coi cậu như Huyng-nim của ta."



Những kẻ cho vay rời đi. Lee Huyn khuỵu xuống đất một cách bất lực. Bên cạnh đó là tiếng khóc của cô em gái cậu trong hành lang, bà cậu nhìn tất cả rồi thở dài buồn bã.



*****



Sau khi bị cướp mất 3.000.000.000 won, cậu cảm thấy mình không còn đủ sức để làm bất kỳ điều gì. Cậu rơi vào trạng thái trống rỗng tột độ. Dù vậy, vào ngày thứ ba sau đó, Lee Huyn đứng dậy.



Vẫn còn hi vọng. Vậy nên cậu không thể chỉ ngồi và do dự. Một nụ cười xuất hiện trên môi cậu, giữa những giọt nước mắt.



Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng việc từng sở hữu một số tiền lớn, điều đó đã soi sáng cho cậu, một chút ánh sáng nhỏ đủ để khiến cậu hiểu làm thế nào để có thể sống trong thế giới này.



"Phải. Nếu đã kiếm được một lần, mình sẽ kiếm được một lần nữa."



Cậu thật sự bận rộn. Tuy cậu vẫn còn lại 90.000.000 won, nhưng không có nghĩa là cậu có thể sử dụng tất cả. Bởi vì cậu vẫn còn một hợp đồng nhà trị giá 50.000.000 won đang chờ được kí.



Cậu có thể hủy bỏ hợp đồng nếu cậu muốn, nhưng nếu làm vậy cậu sẽ phải trả một khoản tiền phạt. Cậu thà chết còn hơn.



Sau cùng, tất cả số tiền cậu có thể sử dụng được chỉ còn 40.000.000 won!



Cũng may là giá nhà đất đã giảm nhiều vào đầu thế kỷ 21...



*****



Với số tiền còn lại, Lee Huyn đăng kí rất nhiều lớp học võ như aikido, kendo và taekwondo. Cậu tự lập cho mình một lịch trình nghiêm ngặt để có thể đi đến 6 nơi khác nhau trong một ngày. Theo thời gian, cơ thể cậu dần kiệt sức và cậu lại tiếp tục cải thiện tại các phòng tập gym, như vậy, cậu có thể nắm vững những môn võ này một cách nhanh chóng.



Huấn luyện viên gọi cậu là một "con thú hoang". Để tăng sức chịu đựng, cậu tập vung kiếm cả ngày, cho đến khi bàn tay chảy máu.



Trò chơi thực tế ảo!



Một nơi mà cách di chuyển của bạn ngoài đời có thể ảnh hưởng đến nhân vật của chính bạn. Vậy nên, việc học những môn võ thuật và hệ thống game sẽ có ích.



Đương nhiên, những người học võ không phải hoàn toàn có lợi. Nhưng dù chỉ mạnh hơn một chút, việc học võ vẫn tốt hơn.



Thử nghĩ đến việc mạnh hơn ít nhất 10% trong suốt trò chơi, những lợi ích nó mang lại là hết sức to lớn. Bởi vậy, Lee Huyn đã dành cả buổi sáng và chiều để học về võ thuật, trong suốt buổi tối, cậu học về game thực tế ảo. Những điều như: game nào có nhiều người chơi nhất và cách mà hệ thống làm việc đều được cậu nghiên cứu kỹ lưỡng.



Với mọi ngành nghề, thành phố và kĩ năng Lee Huyn đều tạo một bảng phân tích kỹ lưỡng và dán chúng lên tường phòng mình. Căn phòng cậu tràn ngập những tờ ghi chú.



Suốt 1 năm, cậu học về các môn võ và về game thực tế ảo. Thời gian 1 năm không chỉ là giai đoạn chuẩn bị, cậu còn dùng nó để quan sát chặt chẽ sự phát triển của Royal Road.



Kết thúc giống như mong đợi, Royal Road, giống như cái tên của nó, bước đi trên con đường đế vương cùng với sự thanh bình. Sở hữu hơn 75% thị trường game toàn thế giới, hơn 90% game thủ tại Hàn Quốc.



Đặc biệt trong thời gian diễn gia sự kiện  "cuộc chiến giữa các vị vua", một chương trình áp đảo hoàn toàn lượng người xem của các nhà đài khác. Trò chơi duy nhất trên toàn thế giới nơi bất kỳ ai đều có thể chiếm được danh vọng, sức mạnh và tiền bạc. Royal Road là kết quả của một chuỗi hệ thống được khéo léo lồng vào nhau cùng công nghệ game thực tế ảo.



"Tốt. Tất cả đều theo kế hoạch."



Lee Huyn dõi đôi mắt lạnh nhìn vào màn hình.



Hôm đó, cậu đã mua thiết bị dùng để kết nối tới Royal Road, nó có giá 10.000.000 won. Cái giá này đủ khiến cậu rơi nước mắt, cậu phải luôn tự nhắc nhở mình rằng đây là sự đầu tư cần thiết. Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn thành. Cậu bắt đầu trò chơi, giống như một người lính chuẩn bị ra chiến trường.



————————————————————————————————



—Kết nối đến Royal Road?—



Có | Không



————————————————————————————————



Khi dòng chữ xuất hiện, Lee Huyn đã hét lên không hề do dự.



"Có"