Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Chương 4 : Vây hãm pháo đài Ohdein

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Weed rời Rega trong sự phấn khích.



"Kể từ khi mình chiến đấu lần cuối cùng, có vẻ như cũng khá lâu rồi ấy nhỉ"



Weed cảm thấy hình như cậu đã mất đi cảm giác phấn khích khi chiến đấu.



Bình thường Weed sẽ dành thời gian để chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ và nguy hiểm nhưng trong suốt vài tháng qua, anh chỉ tập trung vào việc cải thiện các kỹ năng nghề của mình.Các trận chiến lúc nào cũng cam go như đi trên một sợi dây mỏng manh.Nếu bạn chỉ muốn nhanh chóng đối đầu với những con quái vật mạnh mẽ và nguy hiểm thì bạn sẽ dễ dàng thất bại.



"Có lẽ mình sẽ chết trong sự cô độc và bị lãng quên…"



Weed cảm thấy trong người không được khỏe. Có lẽ nguồn gốc của sự sợ hãi trong cậu bắt nguồn từ việc anh chỉ tập trung tăng các kỹ năng nghề mà quên luyện tập các kỹ năng chiến đấu, trong khi đó những người chơi khác đang cày kéo ngày qua ngày. Đã vài tháng kể từ khi Weed rời Giáo hội Freya, và lần cuối cùng anh thăng cấp là tăng một lèo 9 level sau khi hoàn thành nhiệm vụ tìm lại vương miện Fargo.



Thi thoảng Weed lại nhận được tin tức từ Pale thông báo rằng anh đã vượt qua level 190. Với những người còn lại,Surka, Irene và Romuna họ cũng có level gần như vậy. Kể cả Mapan cũng đã level 160, và Hwaryeong thì đã level 210.



Tất cả mọi người đều thăng cấp, còn Weed thì vẫn giậm chân tại chỗ. Mặc dù không thể nói rằng trong suốt thời gian qua Weed đã ngồi chơi xơi nước. Trong những tháng qua, Weed đã đi được một chặng đường dài hơn bất cứ ai trong thế giới Royal Road. Có thể level của anh không tăng nhưng các chỉ số thì vẫn tăng dần đều hơn thế nữa anh còn học được những kỹ năng bí mật.



***



"Ô mai chúa!"



"Mình sẽ chết chắc"



Khi nhìn thấy một con quái vật, họ lao vào xâu xé chúng. Ngay cả đối với một con quái vật mạnh mẽ đi nữa, đối với các Geomchi thì chỉ là muỗi.



Mục tiêu duy nhất của họ khi tham gia trò chơi là trở lên mạnh mẽ hơn. Nhanh chóng nhận ra một con sói, họ bao vây nó. Sau đó bằng cách tấn công liên tục, họ duy trì áp lực lên mục tiêu từ tứ phía, cuối cùng họ giết nó. Càng ngày càng nhiều người biết đến họ và gọi họ là ‘Một nhóm những người điên khùng’.



500 người chơi dẫn đầu bời 5 Geomchis đứng đầu.



"Um... sư phụ?"



"Chuyện gì vậy?, Geomchi2?"



"Chuyện về Weed"



Các Geomchi thường không nhắc tới Weed, bởi vì cảm thấy không thoải mái khi nói về người đã đánh bại họ ở võ đường. Tuy vậy, Geomdulchi và Geomsetchi vẫn giữ liên lạc với Weed.



Vì một lí do duy nhất:



Thông tin chính là sức mạnh!



Sau tất cả nếu như bạn biết được nhiều thông tin hơn những người khác, bạn có thể đứng bên cạnh sư phụ; tìm những món ăn ngon, hiều biết về những con quái vật sẽ rơi ra các loot tốt, và nhiều hơn nữa. Hai trong số các Geomchi đã học kỹ năng nấu nướng, họ làm tất cả để phục vụ thần tượng của họ, sư phụ của họ, người cho đến bây giờ vẫn làm họ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.



Sư phụ vung kiếm uốn lợn như thể đó là điều dễ dàng nhất có thể làm trong thế giới này. Đường kiếm quá hoàn hảo, không dễ dàng cho bất cứ con sói nào có thể sống xót được dưới lưỡi kiếm đó. Các môn đệ say sưa quan sát cuộc chiến.



"Tớ biết ông ấy là bậc thầy kiếm thuật, nhưng…"



"Tớ biết! Thật không thể tin được"



Vì vậy mọi người dành cho sư phụ một sự thán phục!



Geomdulchi cẩn thận hơn nữa.



"Weed đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và đang tiếp tục đi săn"



"Ừ, tớ muốn thấy cậu ta chiến đấu. Thực sự là phẩm chất của một người đàn ông chỉ có thể đánh giá được khi đứng trước một đối thủ mạnh"



"Nhưng cậu ta đã không chiến đấu trong một thời gian dài rồi, đúng chứ??"



"Đúng vậy" một Geomchi khác lên tiếng.



"Sau một thời gian dài như vậy, cậu có nghĩ rằng anh ấy đã quên cách chiến đấu không?"



"Gì chứ? …"



Oho-ho, những lời nói của họ khiến sư phụ chú ý.



"Đáng để cười sao, sau một thời gian dài, các kỹ năng của các con sẽ trở lên chậm chạp"



"Geomchi2"



"Vâng, sư phụ?"



"Một con mãnh thú không bao giờ quên cách đi săn. cho dù là một con mèo hay một con sư tử, các kỹ năng đó mãi mãi thuộc về chúng”.



"Well…Con đoán đó là sự thật, sư phụ"



Anh ta chỉ đồng ý bằng lời nói, còn trong tiềm thức của mình, anh ta nghĩ khác. Kể cả đối với các vận động viên thể thao suất xắc nhất, sau một thời gian dài, anh ta cũng trở lên chậm chạp, yếu đuối. Và đối với những chiến binh, khi họ không sử dụng kiếm của mình trong một thời gian dài, họ sẽ biết sự yếu đuối của bản thân "Cái gì?" Geomd nói; anh đã không nhận được sự chú ý từ Master của mình. "Chúng ta phải tiếp tục mài dũa bản thân. Để có thể đạt được mục tiêu của chúng ta, chúng ta không dựa vào các loại thuốc độc hay những khẩu súng. Học cách kiểm soát và hòa mình vào thanh kiếm. Đó chính là phương pháp chính của khóa đào tạo"



***



Rất nhiều người ở pháo đài Ohdein đang kinh doanh.



"Bán nguyên liệu này!"



"Cung cấp những thứ tốt nhất đây. Những thứ lấy được từ pháo đài, và phá hủy guid Balkans"



"Giám định toàn bộ các chỉ số tấn công, và không làm mất chỉ số dù chỉ tí xíu!"



Một liên minh các guild đã được thành lập tại pháo đài Ohdein.



Ban đầu, guild The Oasis, guild Prosperity, và guild The Wings of May là đồng minh với nhau, và họ đã cùng nhau chiếm được pháo đài.



Tuy nhiên, bởi vì giá trị của pháo đài đem lại là rất lớn, Guild Prosperity đã phản bội lại hiệp ước.



Hai guild khác cố gắng thương lượng lại nhưng bất thành.



Guild The Oasis hầu như là những tên đánh thuê, những kẻ luôn luôn nói về những mất mát của bản thân. Nhưng Guild The Wings of May, đã thề sẽ trả thù trước khi rời khỏi liên minh.



Còn với Guild Balkans, chủ guild đã mài dao, cắt máu ăn thề.



"Chúng ta sẽ lấy lại những gì thuộc về chúng ta!" Lời thề được lập bởi người đứng đầu guild.



Họ đã cố gắng hết lần này đến lần khác để công thành, nhưng kết quả chỉ là những thất bại kéo dài. Bây giờ tất cả sẽ thay đổi. Vượt qua sự tức giận Guild The Wings of May đã gia nhập một liên minh khác với Guild Balkans. Bây giờ lực lượng của họ đã vượt xa sức mạnh của kẻ thù.



Pháo đài nằm giữa ranh giới Vương quốc Ledern and Liên bang British. Nơi có rất nhiều thương nhân đi qua mỗi ngày và phải đóng thuế thu nhập cá nhân cho chủ sở hữu của pháo đài.



Cả hai bên đang tụ tập rất nhiều người, và sẽ chẳng ai có thể đoán được kết cục của trận chiến này.



Tất cả mọi sự chú ý đổ dồn vào pháo đài.



Vẫn còn hai tiếng nữa trước giờ khai chiến.



Guild Balkans chậm rãi bao vây pháo đài. Bên trong, những người thủ thành cũng hết sức bận rộn thiết lập hàng phòng thủ.



"Đội quân của họ cuối cùng đã tới"



"Quân đoàn 2 đã tập trung. Đợi những người khác"



"Quân đoàn 3 đã đến điểm tập kết"



"Quân đoàn 4 sẵn sàng chiến đấu”
"Yes sir"



"Theo thầy"



Các thanh kiếm thứ nhất và thứ hai vung lên mở đường máu thoát thân. Trong một dạng phòng thủ, họ đánh bật những mũi tên nhưng không thể chống lại được phép thuật.



Sau những tổn thất nặng nề về người và của, họ đã trốn được vào trong rừng.



"Chúng ta còn sống!"



"Bao nhiêu người trong chúng ta đã dẹo?"



"Khoảng dưới 260 người thưa sư phụ..."



"…Hầu như một nửa trong chúng ta đã chết"



Các Geomchi thở dài, tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là nghỉ ngơi và băng bó các vết thương. Tuy nhiên họ không có nhiều dược phẩm.



"Nhìn kìa! Bọn cờ hó vẫn đang đuổi theo!"



Trong khi các Geomchi nghỉ ngơi, bọn chúng đã đuổi gần tới đít.



"Bọn nó đánh hơi được chúng ta à, đúng là lũ cờ hó mà?"



"Rõ ràng trong số chúng phải có Thieves hoặc Hunter thì mới có thể lần ra chúng ta"



Các Geomchi thực sự đang rất mệt mỏi. Như những võ sư, họ không thể che giấu được dấu vết của mình. Họ đã phải chạy sâu vào trong rừng. Nhưng giờ đã quá mệt rồi, mà lại còn liên tục nhận được các cuộc tấn công tầm xa bằng phép thuật.



"Geomdulchi, Samchi, và những người khác!"



"Vâng, sư phụ"



"Tất cả nghe đây"



"Chúng ta lên chia ra, có thể một nửa trong số chúng ta sẽ sống xót, hoặc chúng ta sẽ cùng ở lại chiến đấu!"



"Sư phụ, chúng ta là những người đàn ông chân chính!"



"Hãy cho chúng thấy một thằng đàn ông thực thụ có thể làm được những gì!"



Giờ đây các Geomchi trở lên quyết liệt hơn. Họ không chạy trốn nữa, sử dụng địa hình rừng núi, họ ẩn lấp và chờ đợi các cuộc đột kích. Tuy nhiên do vết thương từ trước của họ đã trở lên trầm trọng. Còn đối thủ thì sử dụng phép thuật, lại còn có các Priest hồi máu nữa. Dần dần mọi người đều lần lượt ngã xuống chỉ còn lại các giáo viên hướng dẫn vẫn đủ sức chống trả.



"Uhh, sư phụ!"



"Chúng con xin lỗi, người hãy cố gắng sống!"



Khi lượng máu trở về không, những giây phút hấp hối, họ thấy được tất cả những hình ảnh mà họ trải qua từ trước tới giờ. Cuối cùng chỉ còn lại sư phụ vẫn còn đứng vững.



"…"



Trong võ đường, một sự im lặng lạ thường bao trùm, không khí trở lên nặng nề. Các học viên và giảng viên tập trung tại sảnh. Nơi mà sư phụ của họ đang nằm. Một lúc sau Ahn Hyun Do, sư phụ của họ cũng đã gục xuống và xuất hiện.



"Sư phụ!"



Jeong Il-Hoon, Choi Jeong-Beom, Ma San Bohm, Lee Ying-Up và tất cả các học viên khác đều rất căng thẳng, hơi thở của họ mang theo sự run rẩy vẫn chưa dứt. Thông thường Ahn Hyun Do giữ im lặng, nhưng ông bắt đầu nói một cách chậm rãi:



"Chúng đã hạ được ta…."



"…."



"Hắn tự nói hắn là Gran, và sau đó hắn cắt cổ ta"



Mọi người cuối cùng không kìm nén được sự tức giận. Các học viên và giáo viên đều rất tức giận. Đối với họ Ahn Hyun-Do là thần tượng, hình mẫu lí tưởng mà họ noi theo. Đúng, có thể ông ấy hơi lập dị, nhưng những đường kiếm của ông thì quả thật là vô đối! Ngày trước lúc mới gia nhập võ đường, không ít người trong số họ nghi ngờ về khả năng kiếm thuật của ông khi được nghe về nó. Nhưng kể từ khi họ thấy tận mắt kiếm thuật của ông, mọi nghi ngờ đều được xóa bỏ. Thần tượng của họ bị hạ gục và làm nhục, điều đó khiến cho họ giận dữ.



Nhưng Hyun-Do nhìn vào sự giận dữ của đám học trò ông cười.



"Đã 30 năm rồi"



"…?"



"Ta đã nói với Jean rằng đã 30 năm kể từ khi trận chiến cuối cùng của ta"



"Nhưng có quá nhiều kẻ thù!"



"Không, Ile-hoon. Số lượng và level của kẻ thù không phải là lí do. Nhưng giờ con không nghĩ rằng Royal Road ngày càng trở lên thú vị hay sao?"



"Vâng sư phụ!"



Các học viên và giảng viên trả lời theo bản năng.



Ahn Hyun-Do nắm chặt tay.



"Quá hoàn hảo. Chúng ta đã trở thành những chiến binh thực thụ và trên hết chúng ta đã chiến đấu bằng tất cả tâm hồn và thể xác”



Học viên và giảng viên trở lên hung phấn.



"Ohh! Đúng thế!"



"Tôi thích những cuộc chiến dữ dội!"



"Hãy trả thù lại bọn chúng, gấp một trăm lần những gì chúng ta phải chịu"



Tuy nhiên họ dường như đóng băng khi Master của họ đi lên và làm điều gì đó.



Ông tiến đến chiếc bảng đen và dùng phấn viết lên những cái tên trên đó.



Gran, Halman, Margaux, Levi and guild Jamaica



Và phía trước mỗi cái tên ông viết thêm 1 chữ – Kẻ thù!



Ông nói với nụ cười trên môi, "Không ai được xóa”



"Chúng ta sẽ thông chúng đến chết"



Gran và các thành viên khác ăn mừng chiến thắng của chúng. Bằng sự xảo trá, chúng có được sự giúp đỡ của guild Jamaica và đã tiêu diệt hoàn toàn các Geomchi không xót một ai. Bây giờ chúng đang đi kiểm tra các xác chết để chiếm các chiến lợi phẩm. Chúng thích cảm giác giết một ai đó, nhưng không thích bằng việc chiếm được các loot của người khác. Sau tất cả, chỉ vài ngày mà bạn có thể chiếm được những vũ khí và áo giáp mà có khi mất cả tháng mới có được. Bằng cách đi đồ sát.



"Hãy xem những gì chúng để lại"



Với sự tham lam của mình Halman và Margaux là 2 kẻ đầu tiên tìm kiếm các loot rơi ra. Nhưng sau đó khuôn mặt chúng trở lên ngạc nhiên.



"Đéo có cái đệch gì cả…"



"Không! Thế đéo nào!"



"Đéo có cái gì giá trị hết!"



"Vô lí vãi nồi, tìm lại đê!"



Gran và Levi cẩn thận tìm kiếm item. Tuy nhiên, chúng chỉ tìm tìm thấy vài thanh kiếm hỏng và rất nhiều bánh mì lúa mạch.